Địa điểm được chuyển vào trong nhà. Sau khi nghe Mã Tuấn thuật lại, Hoắc Cận Hành nhíu mày: “Cho nên, cậu cho rằng nhà họ Hoắc chúng tôi đã giở trò trong khâu vật liệu?”
“Lẽ nào không phải!”
Mã Tuấn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ tức giận nói: “Ông ngoại tôi làm kinh doanh luôn coi trong hai chữ “trung thực”, nhà chúng tôi không thể có chuyện bớt xén vật liệu được. Lần hợp tác đó chỉ có nhà tôi và nhà anh có thể trực tiếp tiếp xúc với vật liệu, không phải nhà anh thì còn ai vào đây nữa?”
Hạ Thụ đang nằm nghỉ trên chiếc sô pha ngay bên cạnh, chỗ đau lúc trước bị Mã Tuấn đánh cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi ê ẩm.
Tiểu Dịch Dương bị Mã Tuấn kéo vào đây để xoa chỗ đau giúp Hạ Thụ, nhưng cậu bé vẫn là trẻ con nên lực không đủ mạnh, xoa giúp cô đến nửa ngày mà vết thương không đỡ ngược lại còn hơi nhột.
Hạ Thụ đành bảo cậu bé trở về nhà.
Cậu bé tự cảm thấy mình không nên ở đây thêm nữa, như được đại xá nhanh chóng cầm lấy bóng chạy ra ngoài.
Hoắc Cận Hành lười phải giải thích Mã Tuấn, anh nói với Hạ Thụ: “Không phải do anh.”
Trong mắt anh như chứa đựng nhiều điều không thể giải thích thành lời: “Cũng không phải do nhà họ Hoắc.”
“Em biết.” Hạ Thụ ngước đôi mắt hạnh nhìn anh mỉm cười, vẻ mặt không chút nghi ngờ nói: “Em luôn tin tưởng anh, A Hành.”
Tâm trạng của Hoắc Cận Hành giờ đây vô cùng phức tạp.
Cho nên… Đây chính là một trong những lý do khiến cô luôn lưỡng lự không tiến tới với anh.
Cô tin anh, nhưng không hoàn toàn tin tưởng nhà họ Hoắc.
Cô lo lắng chuyện này có thể liên quan đến gia đình anh, nhưng anh lại hoàn toàn không biết, cô sợ anh sẽ không có cách nào đối mặt với chuyện này.
Rốt cuộc cô đã phải chịu đựng bao nhiêu vì anh?
“Chị đừng tin anh ta!” Mã Tuấn tức giận đùng đùng nói: “Anh ta nói gì chị cũng tin, sao mà chị dễ bị mắc lừa vậy? Em nói cho chị biết chị đừng tin những lời xảo biện của hắn, anh ta…”
Hoắc Cận Hành lại ôm chặt cô vào lòng.
“…” Mã Tuấn dứt khoát nói chuyện cho rõ ràng.
Cậu ta nói tiếp: “Dù thế nào thì chị à, chị không được tùy tiện đi tin lời anh ta! Miệng là của anh ta thì anh ta nói gì mà không được, người xấu thì không bao giờ tự nhận mình là người xấu, thật là…”
“Vì lý do gì?”’ Hoắc Cận Hành ngắt lời: “Nếu đúng thật do nhà họ Hoắc, vậy tại sao chúng tôi phải làm như vậy?”
“Bởi vì…” Câu hỏi này khiến cậu ta phải cứng họng, sau khi suy nghĩ hồi lâu cậu ta đành phải cắn răng trả lời: “Bởi vì anh muốn gia sản của nhà chúng tôi vì vậy đã hãm hại gia đình tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoắc Cận Hành: “Lợi nhuận một tuần của tập đoàn Quân Dục gấp 1,5 lần lợi nhuận của nhà họ Hạ trong một năm, chúng tôi có cần thiết phải làm vậy không?”
Mã Tuấn ngẩn người.
Cậu ta trừng mắt, đập mạnh tay xuống bàn lớn tiếng: “Anh đang xem thường ai đấy?”
Hạ Thụ cũng bị giật mình.
Hoắc Cận Hành cau mày lại.
“Không phải tôi coi thường.” Giọng anh trầm xuống: “Đó là sự thật.”
“Năm đó hợp tác với nhà họ Hạ chỉ là một chi nhánh nhỏ của Quân Dục, sau khi sự cố xảy ra bọn họ đã nhanh chóng chạy thoát thân, nhưng sự việc lần đó cũng khiến cho công ty bị tổn thất rất nặng nề. Sau cùng tổng công ty phải bù vào khoản thiệt hại đó. Tất cả các số liệu đều được Quân Dục lưu giữ đầy đủ. Nếu cậu không tin, văn phòng của tôi lúc nào cũng mở rộng cửa chờ cậu khám xét.”
“…” Lần này Mã Tuấn thực sự bị cứng họng, cậu ta cảm thấy không thể nói lại anh: “Vậy ý của anh là chuyện nhà chúng tôi tự làm phải tự chịu đúng không?”
“Cậu đừng xuyên tạc ý của người khác.” Hoắc Cận Hành chỉ biết thở dài, “Không phải là gia đình tôi, cũng không phải là gia đình của các cậu. Rốt cuộc là ai đã gây ra chuyện này, tôi phải điều tra cho rõ ràng.”
Hạ Thụ có hơi sợ hãi: “A Hành.”
Anh hiểu cô đang muốn nói gì, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, khẽ mỉm cười rồi gật đầu nhìn cô.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Mã Tuấn hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Hạ Thụ thấy cậu ta vẫn luôn im lặng, bèn thử dò xét hỏi: “Tiểu Tuấn, không phải em vẫn luôn nói sự việc này chắc chắn phải có hiểu lầm gì hay sao? A Hành đã nói như vậy rồi, em đừng có tìm cách chống đối anh ấy thêm nữa, hãy cho anh ấy thêm một cơ hội, bọn chị nhất định sẽ điều tra một cách rõ ràng.”
Mặt Mã Tuấn nhăn nhó.
Thật ra mà nói, vừa rồi sau khi nghe Hoắc Cận Hành nói, cậu ta không còn chắc chắn về suy nghĩ ban đầu của mình nữa, chỉ là ân oán sâu đậm giữa cậu ta và Hoắc Cận Hành đã quá lâu, khiến cậu ta không muốn hạ mình đi tin tưởng anh.
Đứng đó do dự nửa ngày trời, cuối cùng cậu ta đành miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, được rồi, cứ như vậy đi! Nói thì hay đó, ai mà biết được có phải vừa ăn cướp vừa la làng không…”
Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta lại tiếp tục: “Nhưng mà chị này! Sao chị không nói gì mà đã đưa anh ta về nhà mình, anh ta còn không đáng bị đánh sao?”
Hạ Thụ biết mình không đúng khi giấu giếm chuyện này với cô và em họ, cô cảm thấy hơi áy náy: “Chị…”
Dường như đã phát hiện ra điều gì đó, Mã Tuấn đột nhiên hét lớn: “Sao chị còn lấy quần áo của em cho anh ta mặc?”
Mặc rồi thì thôi đi, nhưng sao lại mặc đẹp hơn mình nhiều như vậy!