Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 167



Tổng giám đốc Hoa Nhất, Tạ Phong có vẻ là đặc biệt đi một chuyến đến đây, vừa tới liền đi thẳng đến nơi này, phía sau còn có 3 người đi theo. Trong nháy mắt khi thấy rõ người đến, khắp nơi nhanh chóng ồn ào.

 

“A a anh tổng giám đốc Hoắc?!”

 

“Tổng giám đốc Hoắc cũng đến đây sao? Tổng giám đốc Hoắc cũng tham gia cùng chúng ta sao?”

 

“Hai người phía sau anh ấy là ai vậy! Cũng rất đẹp trai!”

 

“Tôi muốn rút thăm chung tổ với tổng giám đốc Hoắc!”

 

Con ngươi Hạ Thụ chậm rãi mở lớn, không tin nổi nhìn vào người đang chậm rãi đi tới.

 

Bầu trời tháng tám, trời xanh quang đãng không một gợn mây. Anh mặc bộ trang phục vận động thoải mái, áo trắng quần đen, đắm mình trong ánh mặt trời.

 

Anh giống như xuyên qua cái nóng cháy của ngày hè chói chang, trên người mang hơi lạnh của tuyết ngày đông.

 

Hoắc Cận Hành bước thong dong, vẻ mặt lạnh nhạt. Anh làm như mắt điếc tai ngơ với âm thanh ồn ào xung quanh.

 

Tầm mắt anh yên lặng lướt qua mọi người nhìn về phía Hạ Thụ, con ngươi đen thẫm giống như chỉ vô tình nhìn qua.

 

Hạ Thụ lại có thể thấy rõ ý cười đầy dịu dàng trong đáy mắt anh.

 

Tiểu Na dùng sức lay bả vai Hạ Thụ, “Chị, chị Hạ Sấu! Là tổng giám đốc Hoắc đấy! Tổng giám đốc Hoắc đến đây vì…”

 

Hạ Thụ vội che miệng cô ấy lại.

 

Cũng may không phải chỉ có mình cô ấy kinh ngạc kích động như thế nên không bị ai chú ý.

 

Hoắc Cận Hành không phải đến một mình, theo sau còn hai người là Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương.

 

Nhìn thấy Hạ Thụ, Quý Dương vui vẻ trộm vẫy tay chào cô.

 

Hạ Thụ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, lén cười chào hỏi anh ta.

 

Tạ Phong nói: “Một đám các người sung sướng quá nhỉ! Nhìn thấy người đẹp là quên tổng giám Tạ của mình, còn nhớ ai là người phát lương cho mình không đó?”

 

Mọi người cười to.

 

Không khí sôi động hơn rất nhiều. Ngay cả những cô gái vừa mới nói không muốn tham gia, lúc này đều phấn chấn hơn.

 

Tạ Phong lại nói: “Giải thưởng chung cuộc lần này là chuyến du lịch Dubai trong bảy ngày, mọi người cố lên nhé.”

 

Mọi người vừa nghe thấy vậy, bầu không khí nháy mắt tăng vọt, tiếng hoan hô gần như bùng nổ.

 

Khách sạn bên bờ biển!

 

Dubai! Liều mạng!

 

*

 

Giải trí Hoa Nhất nhiều người, lần này còn cố ý chuẩn bị đạo cụ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong một cái rương lớn có mấy trăm quả cầu màu đỏ và xanh, mỗi màu đều có hai quả cầu cùng một dãy số, lấy ngẫu nhiên cùng màu và cùng một dãy số thì tạo thành một tổ nhỏ.

 

Khi bốc thăm, phía dưới lại có chút lộn xộn. Tranh thủ còn chưa quyết định tổ chính thức, khắp nơi đều là tiếng hỏi trao đổi dãy số.

 

Phụ trách cho hoạt động bốc thăm vẫn là hướng dẫn viên du lịch ban nãy. Đến lượt Hạ Thụ đi bốc, anh ta lại nhẹ ngăn trở cô, lặng lẽ đưa cho cô một quả cầu màu xanh.

 

Hạ Thụ giật mình.

 

Chờ mọi người bốc thăm xong, bắt đầu chính thức chia tổ.

 

“Đỏ số 1, đỏ số 1 là ai? Giơ tay.”

 

“Xanh số 3! Dương Tinh Tinh và Thạch Đào.”

 

“Đỏ số 7!…”

 



 

Đến xanh số 83, Hoắc Cận Hành im lặng giơ tay lên.

 

Chung quanh ồ lên.

 

Tuy rằng không dám nói lời nào, các cô gái lại hết sức tò mò, nhìn nhìn khắp nơi muốn biết rốt cuộc là ai sẽ chung tổ với tổng giám đốc Hoắc. Ngay từ đầu Hạ Thụ đã có linh cảm, hậu tri hậu giác nhìn lại dãy số trong tay. Ôi…

 

Cô do dự giơ tay lên.

 

Tầm mắt mọi người tập trung càng ngày càng nhiều.

 

Mặt Hạ Thụ hơi hơi phiếm hồng.

 

Phân tổ xong, các tổ bắt đầu hoạt động theo quy tắc.

 

Lối vào của tổ xanh số 83 là một vị trí ở đường mòn.

 

Tháng tám, thời tiết Đế Đô rất nóng bức, nhưng đây là ngoại thành, lại là rừng rậm, nhiệt độ mát mẻ giống như ngày xuân.

 

Khi chỉ còn lại hai người, lúc này Hạ Thụ mới không kiêng nể gì ngửa đầu nhìn anh chăm chú, mắt hạnh nhuốm đầy ý cười: “A Hành!”

 

Anh nhìn đôi mắt trong trẻo lấp lánh của cô: “Ừ.”

 

Trong rừng cây yên tĩnh, có tiếng lá cây vang lên sàn sạt, tiếng chim hót trên đầu cành.

 

Bọn họ sóng vai đi vào sâu trong cánh rừng theo con đường mòn.

 

Hạ Thụ hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

 

Hạ Thụ biết là đại cổ đông Hoa Nhất, lần hoạt động này anh tham gia, hay không tham gia đều được.

 

Cô cũng biết anh bề bộn nhiều việc, huống chi anh nắm nhiều cổ phần của Quân Dục trong tay như vậy, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp anh ở đây.

 

Hoắc Cận Hành nói: “Anh muốn nghỉ ngơi một chút nên tới đây.”

 

Hai người đã đi sâu vào rừng hơn trăm mét, thấy trên một thân cây treo một cái loa.