Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 168



Giống như cảm nhận được có người đi vào, âm thanh trong loa vang lên: “Hoan nghênh vào rừng đen của “chạy trốn cuộc sống”, bạn đã tiến vào hiện trường của rừng đen. Xin chú ý vật tư, chú ý manh mối, chúc người chơi thám hiểm vui vẻ.”

 

Điều này chứng tỏ có thể bắt đầu tìm manh mối.

 

Lần này Hạ Thụ mang tinh thần toàn lực thám hiểm, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy trên một thân đại thụ có một cái hốc cây.

 

Ánh mắt cô sáng lên, lập tức chạy chậm đi qua.

 

Hoắc Cận Hành yên lặng đuổi kịp.

 

Hốc cây kia rất sâu, không thấy rõ bên trong có gì.

 

Có một sợi dây mảnh màu đen nối từ trong ra ngoài, nếu không bị cô nhẹ nhàng nắm được thì mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

 

Cô nắm lấy đoạn dây bên ngoài kéo nó ra, cuối cùng lôi được một cái hộp nhỏ từ trong ra.

 

Trong hòm là một cái la bàn và một tờ giấy, Hạ Thụ đọc: “Chúc mừng bạn thu được vật tư la bàn. Manh mối: giải thưởng lớn chung cuộc nằm ở một trong ba hướng: Hướng tây nam, hướng đông nam và hướng nam. Chúc bạn thám hiểm vui vẻ.”

 

Hoắc Cận Hành kinh ngạc: “Sao em biết ở đó có gì?”

 

Hạ Thụ gấp tờ giấy lại cất vào trong túi, gò má hồng hào lộ ra nụ cười thần bí, nhẹ nhàng vẫy tay ý bảo anh khom lưng.

 

Hoắc Cận Hành nghe lời cúi người xuống.

 

Khóe môi cô gái nhẹ nhàng kề sát lại gần.

 

Bên tai như có gió phất qua, là âm thanh mềm nhẹ trong veo: “Ngày hôm qua em lén xem show “chạy trốn cuộc sống” trên máy chủ của công ty…”

 

Tim anh như đập chậm lại, anh không nghe rõ đoạn sau cô nói gì, bên tai chỉ còn tiếng nhịp tim của mình.

 

Hạ Thụ cười khanh khách hỏi: “Có phải em rất thông minh không?”

 

“Ừ.” Giọng nói anh như phát ra từ lồ ng ngực, trong đôi mắt đen thẫm chỉ có hình ảnh của cô: “Rất thông minh.”

 

Hạ Thụ cười rộ lên.

 

Cô mang một cái balo lớn và một chiếc lều gấp trên vai. Hoắc Cận Hành yên lặng lấy xuống muốn mang lên trên vai mình.

 

Hạ Thụ ngăn cản anh: “Không cần, không cần, A Hành không cần mang giúp em, em có thể…”

 

Cái balo của cô khá nặng, ngoại trừ đồ dùng vệ sinh cá nhân còn bỏ rất nhiều đồ ăn và đồ ăn vặt, nhét đầy ắp.

 

Hoắc Cận Hành đè tay cô lại: “Để anh đeo cho em. Anh mang hết cho, em nhanh tìm manh mối đi, trang bị nhẹ cho nhanh và tiện. Em đi tìm, anh đến vác đồ.” 

 

Nói cũng có lý.

 

Hạ Thụ không kiên trì nữa, lại hỏi: “A Hành, sao anh không mang gì hết vậy?”

 

Vừa rồi khi vừa vào rừng cây, cô rất muốn hỏi anh điều này.

 

Lần này anh đến tay không, không mang ba lô, không mang gì khác cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mặc dù trong rừng có vật tư nhưng lần hoạt động thám hiểm này, mọi người ít nhiều gì cũng mang theo chút đồ ăn, phòng ngừa trường hợp có thể xảy ra.

 

“Ừ.”Hoắc Cận Hành: “Có mang, để ở trong xe nhưng anh quên cầm theo.”

 

Trên thực tế, hoạt động lần này Hoắc Cận Hành tạm thời giành được ít thời gian để tham gia. Nhiều nhất là hai ngày, không thể đồng hành cùng bọn họ đến địa điểm tiếp theo là Lâm Thành và Ninh Thành.

 

Dạo này anh có một hạng mục là Tề Gia Hoa Đình, bận đến tối tăm mặt mày, hoàn toàn không thể phân thân.

 

Anh vô tình nghe được Quý Dương, Tạ Phong nói chuyện rút thăm phân hai tổ, còn có nghỉ qua đêm.

 

Anh hiểu cô, biết rằng cô không muốn bản thân cùng tổ với người con trai khác.

 

Nhưng cái cô nàng ngốc này, nếu thật sự bốc thăm ngẫu nhiên cùng tổ với một anh chàng nào khác, cho dù trong lòng không muốn cũng sẽ yên lặng chấp nhận mà không nói gì.

 

Huống chi anh còn không muốn điều này hơn cả cô.

 

“Vâng…” Hạ Thụ gật đầu, nở nụ cười rực rỡ: “Không sao, còn có vật tư. A Hành, em nhất định tìm được đồ ăn cho anh!”

 

Hơn nữa… Cô cũng mang theo đồ ăn, cô có thể chia cho anh mà.

 

Mặc dù cô chỉ mang theo phần cho một người nhưng cũng không quan trọng.

 

Cô có thể ăn ít đi.

 

Ánh mắt Hoắc Cận Hành đầy dịu dàng: “Ừ.”

 

Trong rừng trời tối nhanh hơn bình thường, họ tranh thủ trời chưa tối, nhanh chóng dựng lều.

 

Hạ Thụ tìm được một chỗ đất trống trải, đất khá xốp, thích hợp cho người nằm.

 

Cách đó không xa còn có suối, có thể rửa mặt.

 

Hạ Thụ hỏi anh: “A Hành, đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ này được không?”

 

Hoắc Cận Hành trả lời: “Được.”

 

Em nói gì cũng được.

 

Anh dỡ balo và lều bạt xuống, tính toán bắt đầu dựng lều.

 

Hạ Thụ muốn giúp anh.

 

Cô đến gần, nhìn nhìn bên cạnh anh, hơi hơi mơ hồ: “A Hành… Lều trại của anh đâu?”

 

Lều của Hạ Thụ lấy từ chỗ hướng dẫn viên du lịch sau khi phân tổ xong. Một khẩu s.ú.n.g hồng ngoại, một cái lều, một điện thoại định vị, phải trả lại sau khi hoạt động kết thúc.

 

Nghe thấy câu hỏi của cô, Hoắc Cận Hành khựng lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.

 

Anh hít một hơi thật sâu.

 

“…”

 

Cái này là anh thật sự quên mang theo.