Minh Thành Hữu vén chăn ra xuống giường, đưa tay nắm chặt bả vai Lý Vận Linh.
"Không có việc gì, mẹ còn có con ở đây."
"Thành Hữu, con không thể suy sụp, nếu ngay cả con cũng cam chịu như vậy, mẹ còn có thể trông cậy vào ai đây?"
Hắn không muốn buông tha, vô ý để lộ ra vẻ thống khổ lại làm cho người thân nhất sợ hãi.
Minh Thành Hữu che đậy khó chịu còn lại, có lẽ hắn cũng muốn học được làm người mang mặt nạ như thế nào.
"Đi rửa mặt đi, ăn điểm tâm xong chúng ta đi thăm cha con."
Sáng sớm, Minh Vanh cũng vội vàng tới, chú Vương lái xe hướng đi nghĩa trang, Lý Vận Linh nhìn hai đứa con trai bên cạnh.
"Không nên trách cha các con, mẹ luôn tin chắc chuyện di chúc không phải là ý của ông ấy."
Minh Vanh ở bên an ủi mấy câu, từ đầu đến cuối Minh Thành Hữu lại mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáng sớm đám sương trong khu mộ chưa tan ra, chú Vương giúp đem đồ cúng đã chuẩn bị từ sau cốp xe lấy ra. Hôm nay sương mù rất lớn, giống như không thấy rõ mọi vật cách vài mét xung quanh, chưa đi được mấy bước, trên vai cùng tóc cũng ngưng kết sương mù. Lý Vận Linh cùng Minh Thành Hữu với Minh Vanh lần lượt đi về phía phần mộ của Minh Vân Phong.
Đây là nơi phong thủy tốt mà khi còn sống Minh Vân Phong đã tự mình chọn lựa, hai người con trai đứng sau lưng Lý Vận Linh.
Bà cũng không đành lòng để cho họ nhìn thấy bi thương trong mắt mình.
Thần sắc Minh Vanh trước sau như một luôn cợt nhả cũng thay đổi thành nghiêm trang. Cả khu nghĩa trang rộng lớn trừ bọn họ ra thì không thấy bất kỳ bóng người nào khác, trống vắng điêu tàn làm người ta sợ hãi. Nhưng người thân yêu nhất chôn ở đây, làm sao còn cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn thẳng, bởi vì do sương mù, hắn không thấy rõ tấm ảnh trên mộ bia Minh Vân Phong, nhưng hắn có thể tưởng tượng được dáng người của cha.
So với Minh Tranh và Minh Vanh, ông luôn nghiêm khắc với
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
Đột nhiên Lý Vận Linh cất giọng, giọng nói bén nhọn giống như phá vỡ bầu trời bao la yên tĩnh, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh bước nhanh đến phía trước.
"Mẹ!"
"Không thể nào, tại sao có thể như vậy?"
"Mẹ."
Minh Thành Hữu cho là Lý Vận Linh còn đang đau khổ về chuyện phân chia tài sản.
"Đừng như vậy."
Lý Vận Linh dùng sức đẩy Minh Thành Hữu ra, nhao về phía trước, tay bà mất khống chế đi đến đào khoét chữ phía trên phần bia, Minh Thành Hữu vừa nhìn, cả khuôn mặt xanh mét trong nháy mắt.
Nơi Minh Vân Phong được chôn cất chính là huyệt hai người, phần bia mộ màu đen vốn dĩ là để trống lại bị khắc tên trước.
Vị trí này, không giống như là để cho Lý Vận Linh vào sau khi mất.
Móng tay Lý Vận Linh được chỉnh sửa gọn gàng bị tróc ra, đầu ngón tay ma sát chảy m.á.u đỏ thẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Minh Vanh nhìn kỹ, trên bia mộ hẳn là khắc tên của Triệu Lan.
Tại sao có thể như vậy?"
"Rất đơn giản, đây cũng là ý của cha."
Đột nhiên giọng nói của Minh Tranh vang lên từ phía sau.
Minh Thành Hữu quay đầu lại, thấy Minh Tranh dìu Triệu Lan
Thần sắc Triệu Lan vẫn bi thương như trước, ánh mắt Minh Tranh lạnh lẽo liếc về hướng phía bia mộ kia.
"Trước khi c.h.ế.t ông ấy không thể ở cùng mẹ tôi, sau khi chết, tro cốt của ông để lại cho bà là bình thường."
"Đại ca!"
Minh Vanh buông tay Lý Vận Linh đang vịn ra, hắn xông lên trước chất vấn.
"Làm sao anh có thể tự tiện làm như vậy? Chuyện này nhất định phải thông qua người thân đồng ý mới có thể!"
Minh Tranh cười lạnh.
"Tôi là con trai lớn của Minh gia, tôi có quyền quyết định."
Ngón tay Lý Vận Linh đang dính m.á.u nắm chặt lại, nhìn vết m.á.u trên bia mộ kéo dài thành từng đường dữ tợn, bia mộ màu đen phản chiếu hốc mắt bà ửng hồng vì cố gắng nhẫn nhịn.
Minh Vanh tuổi trẻ nông nổi, túm lấy cổ áo Minh Tranh muốn vung lên nắm đấm.
"Minh Vanh!"
Lý Vận Linh quay người ngăn cản hắn.
"Đừng náo loạn trước mặt cha con, để cho hắn đi đi, hắn sẽ không thể sống yên ổn."
"Nhưng mà, mẹ …"
Minh Thành Hữu đứng trước bia, Lý Vận Linh bình tĩnh châm thêm hương cho Minh Vân Phong, ngón tay đau đớn nhắc nhở bà vừa nãy đã mất khống chế, đợi tất cả kết thúc, lúc này mới bà đứng dậy xoay người đi tới.
Triệu Lan đang che miệng khóc, Lý Vận Linh cố nén ấm áp
"Tôi chưa từng gặp qua có người không thể chờ đợi muốn tranh danh phận người chết."
Minh Tranh vỗ vỗ vai Triệu Lan, ý bảo bà đi tới trước mộ.
Lý Vận Linh nhìn người phụ nữ yên lặng bước lên, Triệu Lan theo thói quen là thân phận của một cái bóng. Nếu không phải là Minh Tranh kiên trì thuyết phục bà, chỉ sợ ngay cả ý nghĩ được chôn cùng Minh Vân Phong cũng không dám nghĩ tới.
Lý Vận Linh hít vào một hơi không khí lạnh, đi thẳng hướng cửa lớn.
"Nếu muốn thật vừa lòng đẹp ý, còn phải bảo đảm c.h.ế.t trước tôi đã."
Minh Vanh phẫn uất, tay Minh Thành Hữu xuôi ở bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm.