Tinh dầu bôi lên mang lại cảm giác man mát, dần không cảm thấy ngứa nữa. Hạ Thụ cúi đầu, mới phát hiện cổ tay lộ bên ngoài áo của anh cũng bị muỗi đốt, chỉ là không nhiều như cô.
“A Hành, anh cũng bị muỗi đốt rồi.”
“Ừ.” Anh khẽ lên tiếng, không có phản ứng gì.
Cô muốn lấy tinh dầu trong tay anh: “Vậy anh cũng thoa một chút đi.”
Anh nhẹ nhàng vừa chặn lại vừa nắm tay cô lần nữa: “Anh thoa rồi.”
Hạ Thụ không tin.
Nhân lúc anh đang đổ tinh dầu ra thoa cho cô, cô bỗng nhiên nắm ngược lại tay anh, nâng lên ngửi ngửi.
Hoắc Cận Hành sững sờ.
Tay anh ấm áp khô ráo, trên da có mùi thơm nhẹ nhàng.
Nhưng mùi hương trên tay là mùi kem dưỡng da không phải mùi của tinh dầu.
Cô chợt buông tay anh ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên vẻ mặt nghiêm túc: “Lại gạt em.”
Cô biết ngay mà!
Hoắc Cận Hành cười bất lực.
Tay nhỏ bé mở ra trước mặt anh, cô chỉ chỉ tinh dầu trong tay anh, rồi chỉ chỉ lòng bàn tay của mình, ý bảo anh mau chủ động đặt tinh dầu vào trong tay cô.
Anh không có hiện pháp gì với cô, chỉ dành bất lực nghe theo.
Khóe môi Hạ Thụ đầy ý cười, cô lập tức xắn tay áo anh, bắt đầu bôi loạn lên tay anh.
Hoắc Cận Hành thấy vậy thì vừa bất đắc dĩ, vừa cảm thấy lòng mềm nhũn, anh nhắc nhở cô: “Một chút là được rồi.”
Một bình tinh dầu quá ít, ngoại trừ thoa ở chỗ bị đốt, cô cũng cần thoa một ít vào chỗ khác, nếu không sáng mai nhất định sẽ có thêm vết mới.
Hạ Thụ không để ý tới anh, có thoa rất nhiều. Cuối cùng sau khi thoa xong trong bình chỉ còn một chút.
Cô cầm bình nhỏ: “Được rồi, cứ như vậy. Anh mới vừa gạt em, em đang không vui, cho nên số tinh dầu còn lại không để cho anh, tất cả là của em.!”
Hoắc Cận Hành nở nụ cười: “Được.”
Trời không còn sớm, đêm mùa hè có côn trùng kêu vang.
Hoắc Cận Hành trải túi ngủ trong lều, anh hỏi cô: “Có mệt không? Muốn ngủ chưa?”
“Cũng được.”
Hạ Thụ trải chiếc khăn bàn ban đầu chỉ dùng để ăn bên ngoài lều, ngồi xếp bằng nhìn anh bận rộn: “A Hành, đêm nay anh ngủ trong lều trước đi, sau nửa đêm lại đổi với em.”
Hoắc Cận Hành nhíu mày: “Hay em ngủ trong lều trước đi.”
“Không được!” Cô rất kiên quyết, sống lưng thẳng tắp, trên mặt có một vết muỗi đốt, cười khẽ lên có vài phần đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu cô ngủ trong lều trước, như vậy sau nửa đêm, A Hành chắc chắn sẽ không đánh thức cô để đổi lại.
Hoắc Cận Hành hiểu được cô băn khoăn điều gì, anh không kiên trì nữa: “Vậy đều nghe lời em.”
Hạ Thụ vui vẻ.
Trải chăn xong, Hạ Thụ vẫn không cảm thấy mệt, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “A Hành anh có biết không, tại sao em lại hút muỗi như vậy?”
“Tại sao?”
“Anh tới đây, anh tới đây, em biết, anh tới em nói cho nghe.”
Cô cười hi hi ngoắc ngoắc tay với anh.
Hoắc Cận Hành không muốn phá hoại niềm hân hoan vui sướng của cô, anh lên tiếng trả lời rồi ngồi xuống đối diện cô.
Bóng đèn ban đêm treo trên cái giá phía trên lều, ánh đèn như biến thành sự dịu dàng thầm lặng trong ánh mắt họ.
“Anh xem.” Cô ho khụ: “Nếu bây giờ em là con muỗi.” Ánh sáng ấm áp xung quanh, Hạ Thụ giống như đang kể chuyện xưa cho trẻ con, trong mắt như chứa đựng ngàn vì sao.
“Ừm, em là con muỗi! Vo ve vo ve, em thích uống nhóm m.á.u B, nhóm m.á.u B thật ngọt uống rất ngon! Cho nên em vừa thấy nhóm m.á.u B em phải đi chích hắn, em siêu thích.”
“Hả? Hôm nay không có nhóm m.á.u B? Vậy được rồi được rồi, m.á.u AB cũng được.”
“A! Gần đây uống nhiều m.á.u AB rồi, em thấy ngán! Đổi sang nhóm m.á.u khác nào, em bắt đầu uống m.á.u A và m.á.u O!”
“Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, em nếm được một nhóm m.á.u trước giờ chưa từng được nếm thử! Wow! Nhóm m.á.u AB RH-? Nhóm m.á.u này uống ngon quá! Đừng nói nữa, em muốn uống hết m.á.u cô ấy!”
Hoắc Cận Hành không nhịn được cười.
Thấy anh cười, Hạ Thụ cũng cười rộ lên, cô kiêu ngạo giương giương cằm: “Anh xem, em phân tích đúng hay không? Nhất định là như vậy!”
Trái tim Hoắc Cận Hành như đang ở trên mây vừa mềm mại lại vừa thoải mái. Anh hỏi: “Vậy sao anh lại không hút muỗi?”
Vẻ mặt cô mếu máo, cô nhíu mày.
“Bởi vì anh là con trai!” Cô nghĩ đến một lý do cực hay: “Chúng em là con gái đều mềm mại. Mềm mềm, thơm thơm, đương nhiên muỗi thích hơn. Còn con trai vừa thô ráp vừa hôi, muỗi cũng không thích.”
Đôi mắt anh lấp lánh ý cười ấm áp: “Ừ.”
Mười giờ rưỡi. Tiếng côn trùng kêu ít lại, sâu bọ cũng trốn vào lá đi vào giấc ngủ.
Hạ Thụ ngáp một cái. Hoắc Cận Hành nói: “Ngủ đi, không còn sớm.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu.
Bàn tay khẽ vuốt hai má cô, sau khi vuốt hai lần, Hoắc Cận Hành dừng lại.
Đôi môi anh khẽ chạm vào trán cô.
Như chuồn chuồn lướt nước.
Hai má Hạ Thụ nong nóng, cô trộm nhếch khóe môi.
Môi anh rời khỏi trán cô, anh vuốt tóc cô, ánh mắt như chứa hết sự dịu dàng của thế gian: “Ngủ ngon.”