Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 177



Màn đêm tối đen, đêm khuya vùng ngoại thành, bầu trời đầy sao sáng như những viên ngọc, ngân hà như dòng sông chảy xuôi ở đường chân trời.

 

Hoắc Cận Hành vẫn chưa ngủ.

 

Tiếng hô hấp bên ngoài lều dần dần ổn định. Anh nhẹ tay, kéo khóa lều xuống một chút, xác nhận bên ngoài cô đã hoàn toàn ngủ say.

 

Anh ngồi dậy hết sức nhẹ nhàng, kéo khóa lều  xuống hoàn toàn, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Thụ đang nằm bên ngoài lều, gần ngay cửa lều. Trên người cô đang đắp áo khoác thể thao của anh, cuộn người lại ngủ như chú sóc con.

 

Anh lặng yên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào sườn mặt cô.

 

Cô gái ngủ rất sâu. Ban ngày bôn ba khắp nơi, chắc cô mệt lắm rồi. Đôi mi dài của cô như cánh bướm đang đậu trên đóa hoa, hô hấp vô cùng nhẹ.

 

Anh vô thức mỉm cười, nhìn trong lòng n.g.ự.c cô còn ôm chặt điện thoại, nhớ lại trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức. Anh đưa tay muốn lấy điện thoại trong tay cô ra.

 

Hình như phát hiện có người đụng vào, cô gái đang ngủ bỗng nhiên nhíu nhíu mày.

 

Tay của Hoắc Cận Hành khựng lại.

 

Không còn ai quấy rầy, rất nhanh Hạ Thụ đã ngủ yên ổn lại. Bàn tay vẫn cầm điện thoại của cô hơi nới lỏng một chút, bản thân cô cũng không ý thức được.

 

Anh nhân cơ hội rút điện thoại ra.

 

Anh bật điện thoại lên, nhưng app đồng hồ báo thức trống không.

 

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên.

 

Trong phút chốc như hiểu được điều gì, anh nhìn khóe miệng cong cong của cô, giọng nói trầm nhẹ của anh vừa mang theo trách cứ, vừa bất đắc dĩ: “Lại học được cách gạt anh…”

 

Cô không đặt đồng hồ báo thức. Ngay từ đầu, cô đã không muốn đổi lượt ngủ lúc nửa đêm.

 

Anh nằm xuống bên cạnh cô, Hoắc Cận Hành nhìn gương mặt đang ngủ của cô.

 

Đôi môi anh đào mềm mại, lông mi đen dài của cô rủ xuống. Có vài sợi tóc dính vào hai bên má hồng của cô, dù không gọn gàng nhưng rất đáng yêu.

 

Trên cổ cô có một sợi dây mảnh màu nâu. Nó lỏng lẻo rũ trong cổ áo.

 

Tầm mắt Hoắc Cận Hành dừng lại hai giây, hơi do dự nhưng vẫn đưa tay qua.

 

Đầu ngón tay hết sức cẩn thận, cố gắng không chạm vào cô, anh kéo lấy sợi dây màu nâu ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Hình như cảm giác có thứ gì vừa rơi ra khỏi cổ áo cô, tay Hạ Thụ bỗng nắm lấy, đôi lông mày xinh đẹp cũng cau lại.

 

“Đừng đụng…” Giọng lầm bầm mềm mại của cô gái nhỏ còn mang theo hơi sữa: “Của tôi.”

 

Trong ngón tay cô có ánh ngọc, trắng như tuyết, đầu ngón tay cũng trắng như ngọc.

 

Trong lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũn, đầu ngón tay anh khẽ vuốt tóc của cô: “Ừ, anh không lấy, của em.”

 

Đêm tối tĩnh lặng.

 

Hạ Thụ bỗng mở mắt.

 

Tay Hoắc Cận Hành khựng lại.

 

Ánh mắt nhập nhèm của cô chạm vào ánh mắt anh, anh đang nghĩ nên giải thích như thế nào cho hợp lý, chợt nghe cô mềm mại kêu một tiếng: “A Hành…”

 

Nửa mơ nửa tỉnh.

 

Hoắc Cận Hành nói: “Ừ.”

 

“Đã đến giờ đổi rồi à?” Cô ngủ mê man, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ…”

 

Thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, Hoắc Cận Hành lại an tâm. “Không có, là mơ thôi.”

 

“Dạ…” Cô không nghi ngờ gì, đôi mi lại yên lặng khép lại: “Mơ à…”

 

Cô chợt nắm lấy cánh tay anh, điều chỉnh tư thế ôm vào trong ngực, đầu còn cọ cọ vào n.g.ự.c anh, miệng nhẹ chẹp chẹp hai cái: “Mơ thật tốt quá, trong mơ có thể ôm…”

 

Cánh tay Hoắc Cận Hành cứng đờ, trái tim trong lồ ng n.g.ự.c đập ngày càng nhanh hơn.

 

Cánh tay bị cô ôm chặt vào trong ngực, hình như đụng vào nơi m3m mại nào trên đó người cô, cả người anh cứng ngắc như bức tượng được đúc ra từ thép, cho dù m.á.u huyết sôi trào cũng không dám cử động.

 

Anh biết rõ không nên quấy rầy cô vào lúc này, nhưng anh vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Không phải mơ thì không ôm được hay sao?”

 

Hạ Thụ mềm mại “Ừm”, cô nói năng hơi lộn xộn, hết sức buồn bã: “Không cho… A Hành luôn, không được…”

 

Hoắc Cận Hành nhẹ hỏi: “Anh không cho khi nào…”

 

Khi anh rũ mắt nhìn cô, cô đã ngủ say như cũ. Anh không hỏi lại.