Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 178



Vài ký ức bị vùi lấp trong lớp bụi thời gian được gió gợi lại, trong đầu anh có vài hình ảnh chậm rãi hiện ra, đó là hình ảnh lúc còn nhỏ của họ.

 



 

- “Ngủ một lát đi.”

 

- “Em muốn ngủ với anh.”

 

- “Không được.”

 



 

- “Anh ở lại với em, chờ em ngủ thì anh sẽ đi.”

 

- “A Hành, yên tĩnh quá, em muốn nghe anh hát.”

 



 



 

Bỗng nhiên Hoắc Cận Hành không nhịn được cười.

 

Anh yên lặng nhìn vào cô gái trong ngực, lòng tràn đầy yêu thương và dịu dàng, lại thấp thoáng có chút chua xót.

 

Anh chậm rãi ôm chặt cô hơn.

 

Trước kia anh luôn cảm thấy thời gian còn lâu, con đường vẫn còn dài.

 

Anh có rất nhiều thời gian trong tương lai, anh có thể về nhà cùng cô, lớn lên cùng cô, ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của cô.

 

Ai cũng không biết được, giây phút này có phải là thời khắc cuối cùng hay không. Không biết giây phút tiếp theo, đối phương vẫn còn như vậy không.

 

Nếu biết được đó là cái ôm cuối cùng, anh nhất định phải ôm chặt hơn… Phải ôm chặt hơn nữa.

 

Thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.

 



 

Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Thụ vẫn còn ngủ say.

 

Cả đêm Hoắc Cận Hành không hề ngủ sâu giấc, đợi cho màu xanh thẫm trên bầu trời dần phai màu, anh cẩn thận ôm cô vào trong lều, sắp xếp cho cô ổn thỏa.

 

Anh lấy áo khoác của mình cuộn thành gối ôm, nhẹ tay nhét vào trong lòng cô, để cô ôm cho thoải mái. Sau đó mới chậm rãi mở khóa kéo của lều, nằm trên thảm ăn cơm ngủ bù.

 

Tỉnh lại lần nữa đã gần bảy giờ.

 

Bình minh mùa hè đến sớm, bảy giờ ánh mặt trời đã sáng rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Hạ Thụ còn chưa tỉnh. Hoắc Cận Hành tới bên cạnh dòng suối rửa mặt trước, rồi tìm manh mối và vật tư, anh suy nghĩ hôm nay nên đi hướng nào.

 

Không ngờ lại chạm mặt Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương.

 

“Hoắc Cận Hành?!”

 

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương  vô tình đi đến bên này, thấy Hoắc Cận Hành từ xa xa, chỉ có một mình không có ai bên cạnh, Quý Dương vẫy vẫy tay với anh.

 

Hai người bọn họ ở đội xanh, bởi vì tự trả tiền tới tham gia, không biết ai ở Hoa Nhất cả, cho nên dứt khoát cầm quả cầu màu giống nhau trở thành một tổ.

 

Quý Dương cao lớn đã chạy tới: “Này, thì ra cậu ở đây! Hôm qua chúng tôi muốn đi tìm cậu hội họp, kết quả đi về hướng số 83 mà vẫn không tìm được người. Cậu——”

 

Giọng anh ta không nhỏ. Hoắc Cận Hành vô thức nhíu mày, anh không chỉ chỉ lều. Quý Dương vội vàng che miệng, không lên tiếng.

 

Hình như anh ta phát hiện ra điều gì đó, anh ta càng ngạc nhiên hơn, nói: “Tôi đi nhầm chỗ rồi! Sao các cậu chỉ có một cái lều! À, tôi biết rồi Hoắc Cận Hành, tôi nói cậu cũng bản lĩnh đấy, còn dùng hẳn đến chiêu này! Cậu được đấy! Nói nói tối hôm qua các cậu…”

 

Vẻ mặt Hoắc Cận Hành đen xì, không nói hai lời nhấc chân đá về phía anh ta.

 

May mắn khoảng cách hơi xa, Quý Dương né được trong gang tấc.

 

Thẩm Hoài Xuyên ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười.

 

Rốt cuộc tiếng động vẫn khiến Hạ Thụ tỉnh.

 

Bên trong lều có tiếng động, sau đó cửa lều bị kéo xuống.

 

“A Hành, sao ồn ào thế…”

 

Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, xoa xoa mắt, giọng nói nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi bù xù như một con thú nhỏ.

 

Quý Dương nghẹn lời, mắt trợn to nhìn cô chằm chằm.

 

Thẩm Hoài Xuyên nắm tay ho nhẹ một tiếng, quay lưng đi tránh tị hiềm.

 

Không biết bên ngoài còn có người khác, khoảnh khắc ngước mắt lên, Hạ Thụ sững sờ, đôi mắt hạnh trợn tròn như nai con. 

 

Mặt Hoắc Cận Hành sầm xuống, anh vội đi đến trước lều che cô ở phía sau, nhìn chằm chằm Quý Dương lạnh lùng nói: “Xoay người.”

 

“À… Ừ!” Quý Dương như tỉnh lại từ trong mộng, anh ta vội vàng quay người đi, đỡ trán thở dài.

 

Xác nhận anh ta không thấy gì nữa, Hoắc Cận Hành mới quay người lại ngồi xổm trước mặt cô.

 

Quần áo trên người cô kín đáo, không có gì không thể nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sạch sẽ trắng trẻo, chỉ có tóc hơi rối một chút, mang vài phần ngây thơ.

 

Anh vô thức mỉm cười, đầu ngón tay luồn vào mái tóc cô, nhẹ nhàng chải thay cô, anh dịu dàng hỏi: “Có mang lược không?”

 

“Có.” Hạ Thụ gật gật đầu, vẫn hỏi lại: “Bọn họ…”