Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 186



Cũng may cô không phải là người nổi tiếng. Mặc dù trên mạng bị mắng rất dữ dội, nhưng ngoài đời thực lại không có nhiều người nhận ra cô.

 

Qua một đêm, nhiệt độ trên mạng đã giảm đi rất nhiều.

 

Nhưng làn sóng mắng chửi thì vẫn còn. May là Hạ Thụ không xem Weibo nên cũng không cảm thấy gì.

 

Điều cô lo lắng nhất bây giờ lại là người nhà.

 

Bây giờ không có người hâm mộ nào đe dọa nhưng cô cũng không dám thả lỏng cảnh giác. Sáng sớm hôm nay, cô nghe nói Mã Tuấn nhận được hai cuộc điện thoại quấy rối.

 

Còn anh…

 

Anh bất ngờ bị leo lên tin tức của giới giải trí, gia đình anh bên kia….

 

Vì chuyện vi phạm hợp đồng nên Tiểu Gia mới tìm cô, hai người gặp mặt ở đoàn làm phim.

 

Nơi cất giữ đồ vật rất nhỏ, ngay sát cửa là cái bàn, bên ngoài có nhiều người đi qua, cũng không có cách âm.

 

Có tiếng nói chuyện tán dóc truyền vào.

 

“Này, tôi vừa mới nhìn thấy Hạ Sấu đó, chậc chậc chậc, dáng vẻ của cô ấy như vậy, tại sao những người đàn ông đó đều thích cô ấy? Tôi không hiểu nổi.”

 

“Haiz, cô không hiểu hả? Đàn ông không phải đều thích kiểu như vậy hả? Bên ngoài nhìn trong trẻo nhưng bên trong lại lẳng lơ. Muốn tôi nói cô ta lợi hại ở chỗ nào thì thời điểm này mà còn dám xuất hiện.”

 

“Không xuất hiện thì không được đâu, nếu không xuất hiện thì làm gì quyến rũ được đàn ông nào?”

 

Vài người cười rộ lên.

 

Bên ngoài là nhóm diễn viên quần chúng. Hạ Thụ nắm chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt màu trà rất nhạt.

 

“Đều ở đây nói bậy bạ gì đó!” Ngược lại Tiểu Gia lại thấy rất khó chịu, cô ấy mở cửa ra mắng người.

 

“Tiểu Gia.” Hạ Thụ đúng lúc nắm cổ tay cô ấy lắc lắc đầu.

 

Cô mở cửa đưa Tiểu Gia ra ngoài, còn cố ý lớn giọng nói: “Tiểu Gia, vấn đề của hợp đồng này chị đã biết rồi, em yên tâm, chị sẽ bổ sung rồi sau đó đưa cho em sau.”

 

Thấy Hạ Thụ lại đang ở gần đây, mấy người diễn viên quần chúng lại hốt hoảng vội vàng che miệng lại, chuồn đi.

 

Tiểu Gia trừng bọn họ một cái.

 

Thấy bọn họ đã đi xa, Hạ Thụ nói: “Tiểu Gia, em đi đi, có chuyện gì thì lại liên lạc với chị, tôi đi trước đây.”

 

Tiểu Gia hơi lo lắng: “Chị Hạ Sấu…..”

 

“Chị không sao, em yên tâm đi.” Nụ cười của cô vẫn dịu dàng ngọt ngào như gió thoảng nắng ấm, nhìn cô thật sự không thèm để ý, Tiếu Giai yên tâm hơn rất nhiều.

 

Cho đến khi bóng lưng của Tiểu Gia đi xa. Hạ Thụ mới hạ khóe môi xuống, yên lặng xoay người.

 

Một mình cô đi về phía đoàn làm phim.

 

Hành lang của phố điện ảnh rất dài, xung quanh không có mái hiên che nắng.

 

Bóng của cô kéo dài và đơn độc trên mặt đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Một bàn tay lặng lẽ nhẹ nhàng che mắt cô.

 

Bước chân Hạ Thụ dừng lại.

 

Lưng cô tựa vào một lồ ng n.g.ự.c rộng lớn, bên tai mơ hồ vang lên tiếng nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ, cùng với hương thơm mát lạnh của cây tùng.

 

Cô hơi sửng sốt, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, giả vờ kinh ngạc cười rộ lên: “A Hành!”

 

Cô vội quay lại nhìn anh.

 

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trong trẻo mà nghiêm nghị kia, đôi mắt ngấn nước cong cong, tươi cười ngọt ngào.

 

“Ừm.” Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn cô.

 

“Anh có quà muốn tặng cho em nên đến đây.”

 

“Quà?”

 

Lòng bàn tay từ từ mở ra ở trước mặt cô, Hạ Thụ nhìn lòng bàn tay của anh.

 

Đó là một bookmark handmade, đóa hoa sơn chi màu trắng, có một mặt dây chuyền hình cây nhỏ phía dưới.

 

“Bookmark?” Cô hơi kinh ngạc, cầm lấy cẩn thẩn nhìn. Trên mặt sau của cánh hoa còn có một chuỗi ngày tháng năm được viết bằng bút máy, cô bất giác đọc thành tiếng: “ 21 tháng 3 năm 20XX…”

 

Trong lòng cô bỗng nhiên lộp bộp.

 

Ngày 21 tháng 3 năm 20XX

 

Đó là ngày mà anh biến mất vào bảy năm trước.

 



 

——【 Thi đấu cố lên. 】

 

——【 Một bức tranh về cây hoa sơn chi. 】

 



 

Cô để bookmark lên n.g.ự.c một cách cẩn thận và đầy yêu thương, cười vui vẻ với anh: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

 

Đôi mắt Hoắc Cận Hành tối sầm lại, khóe môi hơi cong lên vì lời nói của cô.

 

Anh nhìn cô chăm chú.

 

Cô cười rất vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập vui sướng, chỉ là đuôi mắt lại hơi đỏ.

 

Ánh mắt anh dừng lại trên đó, không tự chủ được vươn đầu ngón tay ra vuốt v e: “Vui như vậy hả?”

 

“Đúng vậy.” Hạ Thư nở nụ cười xán lạn, trong mắt chỉ có anh ngoài ánh nắng: “Hôm nay em làm xong việc, ánh nắng cũng không tệ, còn được nhìn thấy anh.”

 

Thấy anh nên em rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ

 

Hoắc Cận Hành không nói lời nào.

 

Thật ra anh đã tới đây từ nửa tiếng trước, vệ sĩ đã đi dọn dẹp xung quanh. Anh biết cô đang làm việc nên yên lặng đứng ở xa chờ cô đi ra.