Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 187



Những người nói chuyện bên ngoài hồi nãy anh cũng thấy được.

 

Anh cũng nhìn thấy sự cô đơn và buồn bã không thể che giấu của cô khi cô xoay người đi.

 

Rõ ràng mắt cô đã đỏ hoe, rõ ràng là rất buồn nhưng lại còn cười vui vẻ với anh như vậy.

 

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt cô, Hoắc Cận Hành đ è xuống sự chua xót trong lòng, anh nói: “Vậy là tốt rồi.”

 

Hạ Thụ lo lắng nhìn anh: “A Hành, còn anh thì sao? Hôm nay anh thế nào?”

 

Có bị quấy rối không?

 

Có bị cô liên lụy không?

 

Còn có người nhà của anh…

 

Cô từng nghe Thẩm Hoài Xuyên nói có một lần anh lên hotsearch, đã bị người nhà trách mắng, lần này cô không biết…

 

“Anh cũng vậy.” Hoắc Cận Hành khẽ nói: “Rất vui vẻ.”

 

Lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh, trong đầu Hạ Thụ đột nhiện hiện ra hình ảnh vào mùa đông nhiều năm trước đó, khi trong trường đột nhiên lan truyền tin đồn anh là con của một kẻ g.i.ế.c người.

 

Những lời lăng mạ, vu khống đó lan đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, anh chỉ thẳng lưng bước đi bình tĩnh trong những lời lăng mạ, vu khống đó.

 

Cuối cùng cô cũng biết…

 

Thì ra cảm giác bị người khác lăng mạ là như vậy.

 

A Hành, anh thật giỏi.

 

Nếu lúc trước em biết như vậy, thì em đã ôm anh thật chặt.

 

Đôi mắt cô bỗng nhiên chua xót, Hạ Thụ chớp mắt, cúi đầu muốn giấu đi.

 

Hoắc Cận Hành đều nhìn thấy.

 

Yết hầu anh dịch chuyển, anh không nói chuyện, chỉ vươn tay ra ôm chặt cô vào trong lòng.

 

Nước mắt của Hạ Thụ suýt rơi xuống bởi vì cái ôm này của anh, cô hít vào thở ra để nén lại. Nhưng vẫn có một hai giọt rơi xuống, cô chôn mặt ở trong n.g.ự.c anh.

 

Hoắc Cận Hành ôm cô chặt hơn.

 

Gió mùa hè luôn yên lặng. Một lúc sau, Hạ Thụ nhẹ nhàng rời khỏi n.g.ự.c anh, đôi mắt của cô lại trong veo ngọt ngào như trước.

 

“A Hành, em phải đi tìm Vũ Thuần rồi, anh cũng nhanh về nhà đi, đừng luôn ở bên ngoài.”

 

“Ừ.”

 

Cô lùi về phía sau vài bước, vừa đi vừa cười với anh, nói lời tạm biệt: “Em đi đây, tạm biệt.”

 

Khi cô xoay người, Hoắc Cận Hành lại gọi cô: “Hạ Thụ.”

 

Vì vây cô dừng chân, quay nguời lại: “Sao?”

 

Đôi lông mày lạnh lùng của người đàn ông được ánh nắng chiếu vào, anh dịu dàng nói với cô: “Khi buồn thì phải khóc, khi vui thì cười”.

 

“…….”

 

“Nếu buồn thì hãy nói với anh, không cần phải một mình chịu đựng tất cả. Mỗi ngày mặt trời sẽ mọc, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”

 

Em không cần phải mạnh mẽ.

 

Tất cả mưa gió, anh đều có thể ngăn cản thay em.

 

Em cũng không cần sợ cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Hạ Thụ hiểu được ý của anh, đôi mắt cô đỏ lên.

 

Im lặng hai giây, cô cười với đôi mắt đỏ hoe: “Không phải anh đã nói như vậy với em rồi sao?”

 

“Ừ.” Trong lòng anh rất khó chịu, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô: “Anh vẫn còn nhớ rõ.”

 

Hạ Thụ tươi cười, giơ ngón tay cái lên với anh.

 

“Có phần thưởng gì không?” Anh nhìn cô:: “Nhớ rõ lời anh nói như vậy hả?”

 

“Không có.” Vừa dứt lời, cô lập tức quay lưng đi, nước mắt lăn dài lên mặt. 

 

Vẫn không muốn khóc trước mặt anh…. Vẫn không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật như vậy của cô.

 

Hoắc Cận Hành nhìn bóng lưng của cô.

 

Đợi khi cô đi khuất, anh khẽ cụp mắt xuống, buồn bã quay người lại.

 

“A Hành!”

 

Anh còn chưa đi được hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động.

 

Hoắc Cận Hành ngạc nhiên nhìn lại.

 

Một nụ hôn được đặt lên má anh.

 

Anh giật mình đứng yên.

 

Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh và cười nói: “Đây là phần thưởng!”

 



 

Trở lại Quân Dục thì đã là buổi chiều.

 

Hoắc Cẩn Hành đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, ấn chuông trên bàn gọi trợ lý. Một lúc sau, Chu Tung Kỳ gõ cửa bước vào: “Nhị thiếu gia.”

 

“Chuyện trước đó bọn họ đã giải quyết chưa.”

 

“Đã làm theo lời anh phân phó, trên trang chính thức của chúng ta đã viết thông báo, người anh muốn tìm trước đó cũng đã được trả rất nhiều tiền làm chứng, còn có năm người nguyện ý làm chứng. Ngoài ra, bên Hoa Nhất nói rằng cũng sẽ phối hợp với chúng ta, chỉ chờ chúng ta đăng thông báo.”

 

“Đăng.” Hoắc Cận Hành nói: “Đăng ngay bây giờ, mọi chuyện đều làm theo kế hoạch.”

 

Chu Tung Kỳ không phản ứng ngay lập tức: “Nhị Thiếu Gia, anh có muốn suy nghĩ lại không? Mấy cái thông báo đầu tiên cũng đã đủ rồi, cái cuối cùng… Nếu anh đăng nó, tôi sợ người bên Nam Xuyên…”

 

Hoắc Cận Hành rũ mắt xuống: “Nhà của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến anh, anh yên tâm.”

 

Chu Tung Kỳ hơi xấu hổ: “Tôi không lo lắng chuyện này.” Anh ta do dư: “Tôi chỉ sợ…”

 

Hoắc Cận Hành hiểu được, nói: “Nhờ anh, anh Tung Kỳ.”

 

Chu Tung Kỳ bỗng nói không ra lời.

 

Khi Hoắc Cận Hành đi theo Hoắc Cận Diễm trong những năm đầu, anh thường đi theo Chu Tung Kỳ, lúc đó anh cũng gọi anh ta là anh Tung Kỳ.

 

Mặc dù Hoắc Cận Diễm cho anh ta ở bên cạnh anh để giám sát, nhưng Hoắc Cận Diễm luôn nuông chiều anh và để anh làm những điều mình muốn.

 

Bản thân Hoắc Cận Hành cũng biết những việc mà anh lén làm sau khi về nước đều được Chu Tung Kỳ và Hoắc Cận Diễm che giấu giúp.

 

Sau khi Chu Tung Kỳ ra ngoài, Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại.

 

Mở album ảnh trên tay, ánh mắt anh lặng lẽ lướt qua từng bức ảnh trong album. Cô gái trong ảnh cười ấm áp và rạng rỡ, xuyên qua năm tháng cười với anh, giống như không bao giờ biết buồn là gì.

 

Không ai có thể làm tổn thương cô, anh không cho phép.

 

Cho dù là anh cũng không được.