Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng vây lại đây.
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên đang trông chừng Hạ Thụ, không đi lên phía trước. Đứng bên cạnh đám người lẳng lặng lắng nghe.
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ nói: “Khoang bụng bị đ.â.m sâu sáu centimet, thành ruột bị rách, động mạch chủ bị vỡ. Hiện tại bệnh nhân có hiện tượng xuất huyết cần truyền máu, anh ta có nhóm m.á.u gì?”
Trái tim Hoắc Vận phút chốc nặng trĩu, “AB RH-”
Bác sĩ kinh ngạc, bỗng im lặng.
Hoắc Vận nóng này, giọng nói như mang theo run rẩy, nhanh chóng hỏi: “Kho m.á.u đâu? Cháu tôi đều hiến m.á.u hằng năm, tại sao vừa đến lúc nó cần dùng m.á.u lại không có?! Bệnh viện này chắc hẳn là có hồ sơ những người có nhóm m.á.u hiếm, mau gọi họ đến đi!”
Y tá bên cạnh bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Phu nhân đừng nóng vội, chúng tôi lập tức đi kiểm tra hồ sơ và liên hệ những người có nhóm m.á.u hiếm ngay. Nhưng tạm thời không chắc có thể thành công gọi người đến ngay, bà có cách liên hệ những người thân khác cũng có nhóm m.á.u hiếm không?”
“Gọi không đến cũng phải gọi cho tôi!” Hoắc Vận sắp điên rồi, bất chấp hình tượng hét vào mặt bọn họ.
Nhóm m.á.u của Hoắc Cận Hành giống nhóm m.á.u của mẹ anh. Chưa kể anh là người duy nhất trong nhà họ Hoắc, dù là ở nhà họ Cận, cũng không có ai có nhóm m.á.u gấu trúc.
Hơn nữa những người cùng quan hệ huyết thống không thể truyền máu, Đế Đô và Nam Xuyên cách nhau ngàn dặm, bà ấy cũng không biết đi đâu tìm người có nhóm m.á.u này.
Trong lòng Thẩm Hoài Xuyên nhảy dựng, bỗng ý thức được cái gì, lo lắng quay đầu nhìn về phía Hạ Thụ.
Một giọng nói khàn khàn yếu ớt nhẹ nhàng vang lên: “Tôi, tôi có thể…”
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại.
Hạ Thụ lẳng lặng đứng ở phía sau đám người, cô run rẩy giơ tay lên.
Hai gò má tái nhợt một cách đáng sợ, anh mắt lại hết sức kiên định, giọng nói nhẹ nhàng có chút nghẹn ngào.
“Tôi có thể… Tôi có nhóm m.á.u AB RH–.”
–
Phòng lấy m.á.u ở tầng trệt.
“Cậu có thể không đó?” Thẩm Hoài Xuyên đánh giá trạng thái hiện tại của cô, anh ấy có hơi lo lắng: “Đừng để Cận Hành không tỉnh lại, cậu cũng ngã xuống, cậu đừng cố quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hơn nữa, người trong phòng phẫu thuật kia cũng không hy vọng cô làm như vậy.
Không lay chuyển được Hạ Thụ, Thẩm Hoài Xuyên nhìn bóng lưng cô yên lặng đi vào phòng lấy máu. Anh ấy thở dài một tiếng, quay qua nói với Quý Dương.
“Đi thôi, đi mua chút đồ ăn.”
“Mua, mua đồ ăn?” Quý Dương ngơ ngác, “Không phải, bên ngoài trời đang mưa lớn mà, mua đồ ăn gì? Với lại chúng ta cũng không đói bụng.”
“Ai nói là mua cho cậu ăn.” Thẩm Hoài Xuyên liếc anh ta, chỉ chỉ về phòng lấy máu: “Cô ấy chưa ăn gì.”
Quý Dương giật mình, im lặng không lên tiếng đi ra ngoài cùng Thẩm Hoài Xuyên.
Ngồi trong phòng lấy m.á.u theo hướng dẫn của y tá, Hạ Thụ xắn tay áo lộ ra khủy tay, nhìn y tá làm công tác chuẩn bị.
Cột dây thun vào cánh tay, chất cồn lau trên làn da mang đến một cảm giác dễ chịu.
Kim tiêm dùng để lấy m.á.u to hơn so với kim tiêm bình thường.
Hạ Thụ chưa từng đi hiến máu, không tránh khỏi có chút lo lắng. Kim tiêm từ từ chạm vào mạch m.á.u trên cánh tay cô, cô cắn môi, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc kim đ.â.m vào làn da thật sự rất đau.
Nhưng cô có thể chịu được.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, y tá căn dặn: “Tốt rồi, nhớ rõ phải luôn thả lỏng tay thế này, tôi phải đi có việc, xong rồi thì gọi tôi.”
Cô gật gật đầu.
Chất lỏng màu đỏ lẳng lặng chảy theo ống trong suốt, Hạ Thụ yên lặng nhìn chằm chằm vào túi máu, suy nghĩ trong đầu trống không nhưng lại giống như nghĩ rất nhiều thứ.
Nhớ tới A Hành.
Nhớ tới cảnh tượng m.á.u đỏ đầy đất vừa rồi, nhớ tới đầu ngón tay run rẩy và độ ấm của anh khi che ánh mắt của cô, nhớ tới câu nói “đừng nhìn, đừng khóc” của anh, nhớ tới sự tức giận và cả lời mắng chửi vừa rồi của cô anh.
Nhớ tới… A Hành từng hiến m.á.u cho cô.
Nói thì có vẻ nực cười. Ba và ông nội của cô bởi vì lo lắng về nhóm m.á.u của cô nên nhận nuôi A Hành, nhưng trên thực tế, cả đời người có bao nhiêu cơ hội hiến m.á.u đâu?
Anh đã ở bên cô mười năm. Mười năm, nghe thì có vẻ lâu, tính ra thì chiếm một phần bảy đời người, cô lại khiến anh bị thương đổ m.á.u nhiều lần.
Vào năm khi cô học cấp 2, cô ăn trúng đồ bậy khiến bệnh viêm ruột thừa cấp tính của cô phát tác. Lúc vào phòng phẫu thuật, bởi vì nhóm m.á.u của cô rất hiếm nên cần tìm người hiến máu.
Năm đó tuổi anh cũng còn nhỏ, không đủ tiêu chuẩn để hiến máu. Nhưng không có cách nào khác, Thanh Thành quá nhỏ, muốn lập tức tìm được một người trưởng thành có cùng nhóm m.á.u với cô cũng quá khó khăn, vì thế anh bướng bỉnh đứng ra, túm lấy áo blouse trắng của bác sĩ trong phòng hiến m.á.u mà không chịu rời đi.