Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 197



Khi cô tỉnh lại, anh vẫn canh giữ ngay bên cạnh giường của cô.

 

Mùa hạ tháng tám trời rất nóng, anh mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, khuôn mặt anh còn trắng hơn màu trắng của chiếc áo.

 

Cô hỏi anh có đau không, anh nói: “Không đau. Uhm… lúc kim tiêm mới đ.â.m vào thì có hơi đau, nhưng lúc sau thì không đau nữa.”

 

Vì thế cô vừa thấy đau lòng vừa thấy có lỗi, ngón út nhẹ nhàng chạm lấy đầu ngón tay của anh: “Rất xin lỗi A Hành, rất xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ… Ăn đồ bậy bạ nữa.”

 

Sau này khi cô đi làm, ngẫu nhiên đi ngang qua một trạm hiến máu, nghe thấy có người nói: “Thật ra hiến m.á.u đau nhất không phải là lúc đang rút m.á.u mà là sau khi hiến m.á.u xong. Cánh tay sẽ có nhiều vết tụ máu, hơn nữa cánh tay vừa tê vừa nặng, chỉ cần chạm một cái cũng bị đau rất lâu.”

 

Lúc đó cô mới vô thức nhớ lại, thiếu niên mặc áo sơ mi dài tay với khuôn mặt tái nhợt vào mùa hè nóng nực. Anh đã che đậy điều gì và đang âm thầm bảo vệ cái gì.

 

Có một số mỗi đau không phải chỉ đau trong chốc lát.

 

Có lẽ nó đã đến nhưng cô lại không biết, sau đó theo thời gian dần dần lắng đọng, nỗi đau ngày càng lớn hơn, khiến cô đau đến không chịu nổi.

 

Máu trong túi tích từng giọt, từng giọt ngày càng nhiều, Hạ Thụ thường xuyên nắm nắm tay lại, nhưng vẫn không thấy đau chút nào.

 

Nước mắt cô rơi xuống.

 

Thì ra cảm giác mất m.á.u là như thế này.

 

Khi cô hoàn toàn đứng ở vị trí của anh, cuối cùng cô mới có thể hiểu được những đau đớn và khổ sở mà anh đã trải qua.

 



 

Việc rút 400cc m.á.u chỉ mất 10 phút.

 

Sau khi hoàn thành, Hạ Thụ đè lại chỗ lấy m.á.u và đi ra khỏi phòng, cô lên tầng, trở lại phòng cấp cứu, vừa vặn gặp Hoắc Vận và Tưởng Nguyệt Viện trước cửa.

 



 

Cô dừng lại.

 

Mới vừa rút máu, sắc mặt và đôi môi Hạ Thụ hơi tái nhợt, cũng có hơi tiều tụy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô rất gầy, yên lặng đứng ở dưới ngọn đèn, bóng cô bị ngọn đèn kéo dài, giống một cây trúc vừa thẳng tắp vừa yếu ớt, lúc nào cũng có thể bị mưa gió bẻ gãy nhưng vẫn cắn răng đứng thẳng.

 

Hoắc Vận vừa nhìn thấy cô thì lại tức giận, nhưng thấy bộ dạng này của cô thì bà ấy cũng không nhẫn tâm nổi giận, chỉ nói: “Cô đi đi, không cần chờ ở đây.”

 

Lông mi Hạ Thụ hơi chớp, cô thấp giọng cầu xin: “Tôi muốn chờ anh ấy tỉnh lại…”

 

“Đi mau!” Hoắc Vận quát một tiếng.

 

Cô càng đứng ở chỗ này, bà ấy lại càng không kiểm soát được cơn tức giận, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.

 

Ngực Hạ Thụ nghẹn lại, đôi mắt đỏ bừng.

 

Mắt thấy cô vẫn đứng bất động, Tưởng Nguyệt Viện nhịn không được tiến lên, nói: “Cô đi trước đi, đừng đợi ở đây nữa. Bác Hoắc vốn không muốn gặp cô. Trong lòng cô biết rõ tại sao Cận Hành bị thương, đừng ở đây gây phiền toái nữa!”

 

Sau khi cô ta nói xong, đưa tay muốn đẩy cô đi.

 

Lúc này có hai bóng người vừa trở về, đứng ở phía sau Hạ Thụ, ngăn trở đường đi của cô.

 

Thẩm Hoài Xuyên hơi bất mãn: “Cô Hoắc, cô ấy vừa mới hiến máu, mà cô đã bắt cô ấy rời đi như vậy có thích hợp không? Cô quên cậu ấy đã hiến m.á.u cho ai sao?”

 

“Nếu không phải cô ta, Cận Hành có cần m.á.u không!” Hoắc Vận đè giọng: “Mau đưa cô ta đi đi, tôi không muốn thấy cô ta, đây là bệnh viện, tôi không muốn làm ầm ĩ ở đây.”

 

Quý Dương: “Cô Hoắc, theo như lời của cô thì Cận Hành bởi vì cứu cô ấy mới bị thương, nhưng nếu không phải bởi vì Cận Hành, bây giờ người nằm trong bệnh viện chính là cô ấy, người nổi điên hiến m.á.u chính là Cận Hành, cô nghĩ thế có tốt không?”

 

Bị đáp lại một câu như vậy, sắc mặt Hoắc Vận cực kỳ khó coi.

 

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng không muốn cãi cọ với bà ấy, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyệt Viện, yên lặng dẫn Hạ Thụ đi vào góc bên cạnh.

 

Hai hàng nước mắt Hạ Thụ rơi xuống, mạnh mẽ mỉm cười nói: “Cám ơn.”

 

“Không có gì.” Thẩm Hoài Xuyên thở dài, đưa đồ trong tay cho cô: “Ăn chút gì đi, cậu vừa hiến khá nhiều m.á.u đó.”

 

Là một hộp hoành thánh nhỏ, còn ấm, ngoài túi nhựa còn dính vài giọt nước mưa.

 

Hạ Thụ lắc đầu: “Tôi không ăn nổi…”

 

“Cậu phải ăn.” Đưa hộp đồ ăn đến trước mặt cô, Thẩm Hoài Xuyên khuyên bảo: “Cậu ấy còn nằm bên trong, cậu không thể ngã xuống. Nếu cậu ngã xuống, cậu ấy thật sự không sống nổi.”