Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 36



Trước khi Tống Hành vào ở nhà họ Hạ, anh từng được một gia đình nhận nuôi, chỉ có một tháng ngắn ngủi.

 

Tin tức liên quan đến gia đình kia, nhà họ Hạ không biết đến nhiều, chỉ biết người chồng của gia đình đó vô sinh nhiều năm, nên nhận nuôi một đứa trẻ ở cô nhi viện.

 

Sau này trong một lần tình cờ, người chồng biết được mình lại có khả năng sinh con, không thể sinh con thật ra là người vợ. Người vợ lo lắng ly hôn,  ngay cả người bạn là bác sĩ cũng âm thầm động tay động chân trong báo cáo, thay đổi sự thật.

 

Người chồng thẹn quá hóa giận, trong lúc kích động dùng d.a.o c.h.é.m cô ta.

 

Là hàng xóm báo cảnh sát. Nghe nói lúc cảnh sát đuổi tới, một mình anh lẻ loi rúc vào góc tường trong nhà, vết m.á.u đầy trên mặt đất thấm ướt sũng cả vạt áo. Sợ tới mức nghe thấy cảnh sát cũng không dám mở to mắt.

 

Cảnh sát cảm thấy anh đáng thương, đưa anh trở lại cô nhi viện. Hai tháng sau, nhà họ Hạ chọn trúng anh.

 

Rốt cuộc đây không phải thân thế thật sự của anh, nhà họ Hạ rất ít khi chủ động nhắc đến đoạn ký ức kinh khủng này với anh. Nhưng với những việc của gia đình trước, dù sao cũng khó tránh việc khiến người khác nghi ngờ là đứa trẻ mồ côi của tội phạm.

 

Mặc dù không phải cha mẹ ruột, nhưng chuyện như vậy sao có thể không tạo thành bóng ma tâm lý đối với anh? Hạ Thụ quyết không cho phép bọn họ bôi nhọ chà đạp vào vết thương của anh.

 

Cô gần như dùng sự tức giận, và sức lực quát lớn: “A Hành không phải con trai của tội phạm g.i.ế.c người! Cậu ấy chỉ từng được nhận nuôi, người nhà đó không có quan hệ với cậu ấy!” 

 

“Phía trên đây viết đều là sai, các cậu không được lan truyền bừa bãi! Không cần nghe!”

 

Thế nhưng căn bản không ai nghe cô.

 

Poster kia dán trên bảng thông báo quá lớn, truyền đơn rơi xuống thưa thớt cũng không giải tán được nhiều.

 

Có người khinh bỉ châm biếm: “Hạ Thụ, nhà các cậu lại có thể nhận nuôi con trai của tội phạm g.i.ế.c người, thật là lớn gan!”

 

“Lá gan của cậu cũng tính là lớn, có khi nào hại chúng tôi không, Tống Hành không thể ở lại trong trường.”

 

“Đúng! Để cậu ta cút đi!”

 

“A Hành không phải!” Hạ Thụ gấp đến mức dậm chân, hốc mắt đều đỏ lên, nén khóc hét to: “Cậu ấy thật sự chỉ là được gia đình đó nhận nuôi, nhà của chúng tôi có thể đưa ra bằng chứng! Các cậu im miệng đừng nói nữa!”

 

Một nam sinh nói: “Hạ Thụ e rằng thích sát nhân thế hệ thứ hai này đó!”

 

Lời cậu ta nói như đá rơi xuống nước, nổi lên hàng nghìn con sóng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“Đúng đó Hạ Thụ, có phải cậu có khuynh hướng tự ngược hay không, các cậu mỗi ngày ở cùng nhau, có phải không làm được chuyện gì tốt.”

 

“Quan hệ của các cậu không bình thường nhỉ!”

 

Lời nói càng ngày càng dơ bẩn, Cố Vũ Thuần bên cạnh Hạ Thụ cũng nghe không nổi nữa, cau mày mắng lớn: “Các cậu đều mẹ nó nói bậy cái gì vậy hả!”

 

“Vốn dĩ là vậy! Nếu không cậu ấy làm gì đứng về phía tội phạm g.i.ế.c người!”

 

“Dù sao Tống Hành cũng không thể ở lại trường học được, cút đi!”

 

“Cút đi! Cút đi!”

 



 

Tiếng la hét ầm ĩ càng lúc càng lớn, Hạ Thụ vừa gấp vừa tức. Tất cả kiềm chế được dạy dỗ đều nhẫn nại đến đỉnh điểm, đột nhiên nhặt một viên gạch trên mặt đất lên ném về phía nam sinh nói chuyện lúc đầu.

 

Trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai.

 

“Đánh nhau, đánh người!”

 

“Hạ Thụ đánh người!”

 



 

Chuyện ầm ĩ đến văn phòng chủ nhiệm.

 

Trong văn phòng chủ nhiệm khối mười một vô cùng náo loạn. Viên gạch trong tay Hạ Thụ không nhỏ, thẳng tay làm trán của nam sinh kia giàn giụa m.á.u tươi, nước mắt tuôn ra rất nhiều.

 

Tranh chấp đến mức độ này đương nhiên là tìm đến phụ huynh học sinh hai bên. Phụ huynh của nam sinh từ lúc mới đến đã một mực lải nhải la hét ầm ĩ.

 

“Thật quá đáng, chủ nhiệm Tạ, hôm nay cho dù thế nào Nhất Trung các người cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

 

“Tại sao con trai của tội phạm g.i.ế.c người cũng được trúng tuyển! Lại còn động thủ làm bị thương người khác!”

 

“Nhất Trung các người xưa nay nổi tiếng đề cao tố chất yêu cầu nghiêm khắc, tại sao có thể cho phép xuất hiện chuyện như vậy!”