Chủ nhiệm Tổng, chủ nhiệm tổ xã hội, cùng với chủ nhiệm lớp của Hạ Thụ và nam sinh đều đó ôn tồn khuyên nhủ. Hạ Thụ đứng ở trong góc văn phòng, trước mặt Tống Hành.
Tống Hành vừa nãy ở mục thông báo trước khi nam sinh đánh trả đã kịp thời chạy tới bên cạnh Hạ Thụ, không để nam sinh kia động đến cô.
Hơi thở thiếu niên vẫn sạch sẽ trầm tĩnh như cũ, Hạ Thụ ngửi được mùi của riêng anh, toàn bộ sự dũng cảm một mình chiến đấu hăng hái khi nãy biến thành tủi thân và đau lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt, khẽ hỏi: “A Hành, cậu không sao chứ?”
Trong mắt cô có nước, bên trong phản chiếu hình dáng của anh.
Rõ ràng tình cảnh trước mắt của cô càng bết bát hơn, cô lại còn ở đây lo lắng cho tình trạng của anh.
Trái tim của Tống Hành chua xót, mím môi lắc đầu nói: “Tớ không sao.”
Anh cũng không thể có chuyện.
Phía sau lưng không biết cụ thể đã nói gì, một giọng nữ trung niên chua ngoa truyền đến, hướng về phía bọn họ.
“Tôi mặc kệ nói chính xác hay không chính xác! Đuổi! Nhất định phải đuổi cho tôi!”
Thiếu niên, thiếu nữ cùng nhìn sang.
Chính là mẹ của nam sinh nói chuyện, đầu ngón tay chỉ thẳng vào mũi Hạ Thụ, một khuôn mặt vặn vẹo hận không thể xé nát bọn cô ra.
“Mẹ Trương Dương.” chủ nhiệm Tạ ở bên cạnh khuyên: “Việc này thật sự có hiểu lần, chúng tôi đã xác nhận lại với những học sinh ở đó lúc ấy, lúc đó thật sự là Trương Dương nói lời không hay trước, Hạ Thụ mới động thủ, chuyện này cũng không thể đổ thừa một mình Hạ Thụ.”
“Nói vài câu không hay là có thể động thủ sao?!” Ba Trương Dương tức giận nói: “Hơn nữa Trương Dương chỉ là nói mấy câu tội phạm g.i.ế.c người, chẳng lẽ không phải sự thật?! Còn không phải rất nhiều người nói tội phạm g.i.ế.c người, tôi còn muốn hỏi cô một chút chủ nhiệm Tạ, rốt cuộc tại sao Nhất Trung các người lại cho phép con trai của tội phạm g.i.ế.c người học ở trường vậy?”
“A Hành không phải con trai của tội phạm g.i.ế.c người!”
Hạ Hùng Hải đang trên đường đi, vẫn còn chưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe bọn họ một hơi một câu “Tội phạm g.i.ế.c người.”, Hạ Thụ không nhịn được, bước lên hai bước rồi đứng lại.
“Hạ Thụ!” Tống Hành muốn ngăn cản cô.
Không kéo lại được.
“A Hành không phải con trai của tội phạm g.i.ế.c người! Cậu ấy chỉ là từng được gia đình đó nhận nuôi, cậu ấy không phải, cậu ấy không phải, cậu ấy không phải! Các người nghe không hiểu tiếng người phải không! Một đám các người không hiểu rõ ràng tình huống thật sự đã phát ngôn bừa bãi ác ý làm tổn thương người khác, có khác gì tội phạm g.i.ế.c người không? Tội phạm g.i.ế.c người có dao, các người ngay cả d.a.o cũng không cần! Các người còn vô sỉ, ghê tởm hơn cả tội phạm g.i.ế.c người!”
Giọng nói của cô mềm mại nhưng lời nói lại vang vang, rõ ràng bản thân cũng đang sợ hãi, giọng nói run rẩy tủi thân khóc nức nở, nhưng vẫn kiên trì nói hoàn chỉnh những lời phải nói ra. Nắm tay nắm đến thật chặt.
Toàn bộ bên trong văn phòng trong nháy mắt yên tĩnh.
“Cô có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này!” Giây tiếp theo ba Trương Dương nổi giận, chỉ một ngón tay vào cô: “Cô đánh con trai của tôi, món nợ này vẫn chưa tính đâu, trái lại cô còn có mặt mũi chỉ trích chúng tôi, tôi…”
Ông ta giơ tay lên giống như muốn đánh người, Tống Hành nhẹ nhàng nắm cổ tay, chắn trước mặt Hạ Thụ, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt người đàn ông.
Anh tức giận.
Gương mặt thiếu niên lạnh lùng trắng bệch, ánh mắt lạnh giá. Thiếu niên rõ ràng không bao nhiêu tuổi, nhưng ba Trương Dương lại bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng khiếp sợ khó hiểu.
Ông ta ngượng ngập thu ngón tay vào, ho nhẹ: “Thảo nào lại đánh người, con trai của tội phạm g.i.ế.c người và kẻ bạo lực, cá mè một lứa!”
“Chú…” Hạ Thụ còn muốn phản bác.
Tống Hành véo nhẹ lên cổ tay của cô, yên lặng lắc đầu với cô.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ vang. Là Hạ Hùng Hải thong dong đi tới.
“Xin lỗi, chủ nhiệm Tạ, thầy Từ, trên đường tuyết rơi có hơi tắt đường, trì hoãn rồi.”
Hạ Thụ tràn ngập phẫn nộ, tủi thân và không phục, trong một khắc đối mặt với Hạ Hùng Hải tất cả đều trở thành hổ thẹn và tủi thân: “Ba…”