Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 75



Hoắc Cận Hành nói: “Ngày mai tôi có chuyến bay, thật sự phải đi.”

 

 

“Có chuyến bay? Không phải cậu vừa trở về sao, đi đâu vậy?” 

 

Anh dừng lại, nói ra hai từ này khá chậm, “Thanh Thành.”

 

Tay Thẩm Hoài Xuyên đang lắc chén rượu vô thức dừng lại, phức tạp liếc nhìn anh.

 

Đồng tử Hoắc Dực Hành đen nhánh. 

 

“Thanh Thành?” Tần Dã mơ hồ, sau đó rất nhanh nhận ra điều gì đó, “Cậu muốn đi tìm tiểu thanh mai năm đó?”

 

Ánh mắt Hoắc Cận Hành khẽ chớp không dễ nhận thấy.

 

Bốn người đàn ông bọn họ đều là chó độc thân, Tần Dã không cần phải nói, giới giải trí hạn chế nhiều, không được phép yêu đương.

 

Thẩm Hoài Xuyên bận rộn với sự nghiệp, mấy năm gần đây không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này.

 

Khi học Đại học, Quý Dương có vài người bạn gái, nhưng đều chia tay, sau khi tốt nghiệp thì bận rộn, cũng không có tâm tư yêu đương nữa.

 

Hoắc Cận Hành thì khác biệt.

 

Khi còn học đại học, không phải là không có cô gái đỏ mặt tỏ tình với anh. Gia thế anh tốt, trông đẹp trai, hơn nữa tính cách trầm ổn, được rất nhiều cô gái yêu mến.

 

Nhưng lúc đó, Hoắc Cận Hành luôn xa cách, lời từ chối cũng nói lễ phép, ngắn gọn. Mặc dù không khiến họ xấu hổ, nhưng khó tránh khỏi việc khiến họ đau lòng. 

 

Thẩm Hoài Xuyên nói, trong lòng Hoắc Cận Hành có một người.

 

Một người rất quan trọng với anh, quan trọng như tính mạng vậy. Một người có mối liên hệ chặt chẽ với anh trong quá khứ, cũng là người anh vô tình bỏ lỡ.

 

Không tham gia vào quá khứ của người khác nên không thể hiểu rõ được, từ trước đến nay Tần Dã đều không hiểu, tại sao đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn cố chấp như vậy?

 

Tần Dã nói: “Tôi nói chứ Nhị thiếu, những năm gần đây, hễ khi nào cậu rảnh là lại đi Thanh Thành, nhưng chưa lần nào gặp được người. Không phải cậu nói gia đình cô ấy xảy ra chuyện sao? Năm đó không tìm được, lâu như vậy rồi càng khó tìm hơn.”

 

“Theo thường lệ gia đình họ  xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không ra nước ngoài, thì cũng đổi tên để trốn nợ, như vậy càng khó tìm hơn. Cậu và cô ấy mất liên lạc, chẳng phải lúc đó cô ấy cắt đứt liên lạc với anh trước sao? Nói không chừng cô ấy đã có người khác…”

 

Anh ta còn chưa nói xong.

 

Hoắc Cận Hành ngước mắt nhìn thẳng về phía anh ta, ánh mắt sắc bén như dao, lộ rõ sự lạnh lùng.

 

Tần Dã vô thức ngậm miệng lại.

 

Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, im lặng nhìn anh ta hai giây, đứng dậy và lấy áo vắt ở ghế dựa, “Đi đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Giọng điệu thờ ơ, cũng không quay đầu lại, dứt khoát ra khỏi phòng bao.

 

Tần Dã nhìn bóng lưng anh.

 

“Này, cậu ấy tức giận à? Tôi nói sự thật mà… Toang rồi, toang rồi… Vậy mà tức giận thật.”

 

“Mỗi người đều có điểm mấu chốt không thể chạm vào.” Quý Dương ở bên cạnh chậm rãi rót rượu: “Giống việc cậu ngu ngốc mà tôi nói thẳng với cậu rằng cậu là đồ ngu, cậu có vui nổi không?”

 

Tần Dã chửi “Fuck!” một tiếng.

 



 

Nhà của Hoắc Cận Hành thuộc sản nghiệp dưới trướng Quân Dục, là một căn nhà có giá đắt đỏ.

 

Phòng khách rất lớn, bởi vì căn nhà ở tầng cao nên không gian rất mênh mông, hơn nữa căn phòng chỉ có vài màu sắc tẻ nhạt, đồ trang trí ít khiến căn nhà có vẻ vắng lặng.

 

Đứng trước cửa sổ sát đất, Hoắc Cận Hành nhìn xuống dòng xe tấp nập ở ngã tư đường bên dưới. 

 

Anh không bật đèn, ánh đèn ngoài cửa kính có thể chiếu sáng lờ mờ phòng khách.

 

Một lúc lâu sau, anh lẳng lặng nhìn thứ trong bàn tay mình.

 

Trong tay là một cái hộp, vẻ bề ngoài cũ kỹ, nhưng được bảo quản rất tốt. Đầu ngón tay anh chậm rãi lướt qua hộp gỗ, sau đó mở ra, động tác rất chậm, giống như đó là một món đồ vô cùng quý báu.

 

Trong hộp có chứa vài món đồ cũ, có bút máy, vở,… bạn cấp ba tặng.

 

Anh lấy những thứ đó ra, bên dưới cùng có vài thứ gì đó.

 

Truyện cổ tích, chong chóng nhỏ, kẹo… Album ảnh.

 

Hoắc Cận Hành vuốt ve quyển album kia, bìa bên ngoài đã ố vàng.

 

“A Hành.”

 

Xem từng bức ảnh, khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên, tay vô thức giữ lấy cổ áo.

 

Dưới áo sơ mi có một chiếc dây chuyền nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì không nhận ra, khẽ ấn tay một cái, có thể khiến người ta đau đớn.

 

Điện thoại bỗng vang lên.

 

Anh dừng lại, cẩn thận cất album vào hộp, rồi mới bắt máy: “Alo.”

 

“Nhị thiếu gia.” Người gọi là trợ lý của anh, Chu Tung Kỳ.

 

“Nói.”

​​