“Đã làm theo ý sếp nhờ cục trưởng Lưu điều tra, kết quả người tên “Hạ Thụ” có tổng cộng 32 người, trong đó có 28 người là nữ, theo như thành viên gia đình mà anh cung cấp…”
Anh cầm chặt điện thoại.
Chu Tung Kỳ nói: “Không có ai cả.”
“…” Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lạnh nhạt, giọng nói cũng không nghe ra sự mất mác: “Tôi biết rồi.”
Giọng nói có hơi khàn khàn.
Chu Tung Kỳ im lặng trong hai giây, rồi nói: “Tôi đã đặt vé máy bay cho anh đến Thanh Thành vào ngày mai, thời gian là mười giờ theo yêu cầu đặt chuyến bay sớm nhất của anh.”
“Ừ, vất vả rồi.”
“Nhị thiếu.” Trước khi cúp máy, Chu Tung Kỳ lại nói: “Vừa rồi đại thiếu gia gọi điện, nói anh đã về nước, hy vọng anh nhanh chóng bàn giao xong công việc, đi Thanh Thành vào thời điểm này, liệu có…”
“Tôi sẽ giải thích với anh trai tôi sau.” Hoắc Cận Hành nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Cúp điện thoại, Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhắm mắt lại, n.g.ự.c lạnh lẽo.
…
Năm đó mất liên lạc với Hạ Thụ, khi anh biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện thì đã muộn. Lúc anh trở về Thanh Thành, thì nhìn thấy căn nhà đã bị niêm phong, không có một ai.
Mùa đông năm đó cũng rất lạnh.
Anh gặp Thẩm Hoài Xuyên, nhưng nhà họ Thẩm cũng không biết tung tích của nhà cô. Anh gọi điện thoại cho cô nhiều lần, nhưng đều nhận được kết quả là đã tắt máy.
Anh cùng đường, cầu xin ba mẹ và ông nội dùng thế lực nhà họ Hoắc đi tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong những năm qua, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô. Cho dù tới Châu Âu, anh vẫn cử người đến Thanh Thành, sẽ báo cáo tin tức đúng giờ.
Cô đã thay đổi số điện thoại, nhưng anh vẫn sử dụng số điện thoại cũ. Mỗi tin nhắn cô gửi cho anh đều nằm trong điện thoại của anh, được anh giữ gìn cẩn thận. Ngày nào anh cũng xem, xem nhiều đến mức thậm chí có thể đọc thuộc làu làu từng dấu ngắt câu.
Anh nghĩ, lúc trước là cô cắt đứt liên lạc trước, như vậy việc cô tìm anh sẽ dễ dàng hơn việc anh tìm cô.
Anh luôn giữ hy vọng nhỏ bé này trong lòng, cô sẽ đến tìm anh.
Chỉ cần cô muốn tìm anh, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm được.
Thế nhưng không có một lần nào.
Mở mắt ra, hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài, dòng xe cộ tấp nập xa xa, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Nhiều nhà như vậy, nhiều người như vậy.
Nhưng lại không có cô.
Tay vô thức nắm chặt dây chuyền có mặt gỗ trước ngực, trái tim Hoắc Cận Hành rất đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hạ Thụ, gần bảy năm rồi…
6 năm, 11 tháng, 29 ngày.
Rốt cuộc cậu đang ở đâu?
Đã nói sẽ đi cùng nhau, sao cậu lại bỏ tớ lại, hơn nữa còn bỏ lâu như vậy.
–
“Em ở đây!”
Hạ Thụ bắt taxi đến địa chỉ Abel nói, vừa xuống xe thì thấy Abel đứng ở cửa tiểu khu, cô vẫy tay với anh ấy.
Cô chạy qua, giày vải trắng đạp lên ánh nắng mặt trời mùa xuân, mái tóc dài tung bay theo gió.
Abel sững sờ, thấy cô đang chạy đến chỗ mình, nhìn cô kỹ hơn.
Cô gái này rất xinh đẹp nhưng quá hiền.
Đến khi cô đứng trước mặt anh ấy, Abel cúi đầu nhìn đồng hồ, “Không sao, không muộn, không cần gấp gáp, chỗ em sống cách xa nơi này sao?”
Trán cô gái có lớp mồ hôi mỏng, chắc là vội vàng đi đến đây.
Cô lắc đầu và cười, đôi mắt hạnh trong trẻo: “Bình thường ạ.”
“Làm trợ lý mà ở xa là không tốt đâu, sẽ phát sinh rất nhiều tình huống bất ngờ, hơn nữa Đế Đô lại rộng lớn, em có bằng lái xe không? Anh sẽ giao cho em một chiếc xe.”
Mắt Hạ Thu mở to, lắc đầu.
Abel: “À… Vậy thì cứ gọi taxi, tiền taxi công ty sẽ chi trả.”
Hạ Thu cười.
Hai người đi vào bên trong tiểu khu.
Đến tòa nhà A-18, có một chiếc xe bảo mẫu dừng ở phía cửa, có vài người đứng đó, vẻ mặt rất lo lắng.
Abel nhận ra là người quen, bước nhanh đến phía họ, vẻ mặt mấy người như gặp vị cứu tinh khi thấy Abel: “Anh Abel!”
Abel hỏi: “Sao không đi lên?”
Vừa dứt lời, anh ấy mới nhận ra bản thân hỏi một câu vô nghĩa.
… Bây giờ ai dám đi lên chọc cái tên nhị thế tổ kia.
Anh ấy thở dài, giới thiệu Hạ Thụ với một cô gái.
“Tiểu Na, đây là Hạ Sấu, là trợ lý mới của Tần Dã, vị này là Tiểu Na, trợ lý sinh hoạt của Tần Dã. “
Anh ấy nhìn đồng hồ, “Được rồi, hai người trao đổi với nhau đi, anh bận chuyện của một nghệ sĩ khác, anh đi trước đây. Hai người lên lôi cổ cậu ta dậy, ngủ còn nhiều hơn cả lợn