Sau khi chia xa, tôi đã mơ thấy những năm tháng cùng Chúc Thừa Tinh nương tựa lẫn nhau không biết bao nhiêu lần.
Năm tám tuổi, cậu ấy nói:
“Tôi không nỡ rời xa cậu.”
Năm mười bốn tuổi, cậu nói:
“Cậu không phải chị gái của tôi.”
Mười tám tuổi, cậu lạnh lùng thốt ra:
“Giang Vãn Nhĩ, tôi không cần lòng thương hại của cậu.”
Còn phần lớn thời gian, cậu luôn hỏi tôi:
“Để mặc tôi một mình đi chec, cậu có hối hận không?”
Cuối cùng, có một ngày, giữa đám đông nhốn nháo, cậu đỡ tôi dậy khi tôi ngã xuống rồi xoay người rời đi.
Cô gái bên cạnh hỏi:
“Anh quen cô ấy à?”
Cậu lắc đầu:
“Không quen, chỉ là thấy cô ấy cũng vất vả thôi.”
1.
Tôi lớn hơn Chúc Thừa Tinh ba ngày. Lần đầu gặp nhau, cả hai đứa chỉ mới tám tuổi. Hôm đó, cậu ấy trốn sau cánh cửa, lén lút nhìn tôi, đôi mắt trong veo đầy tò mò.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi phòng, cậu lập tức nhét vào tay tôi một cây kem bạc hà rồi quay đầu chạy biến, hai tay còn che kín khuôn mặt.
Cứ như vậy, tôi trở thành chị gái của cậu ấy. Còn mẹ tôi, trở thành mẹ kế của cậu.
Tôi c.ắ.n một miếng cây kem ấy, vị mát lạnh xen lẫn chút ngọt ngào, trong trẻo đến mức chẳng hợp chút nào với cái nóng oi ả của mùa hè.
Mùa hè năm ấy thật vui. Bố của Chúc Thừa Tinh lúc nào cũng cười tươi hiền hậu, khiến tôi chẳng hề thấy sợ. Mẹ tôi cũng hiếm hoi được vài ngày ngoan ngoãn.
Trước ngày khai giảng, bố của Chúc Thừa Tinh rời nhà đi làm xa. Trước khi đi, ông dặn mẹ tôi phải chăm sóc bọn trẻ cẩn thận. Mẹ tôi ôm tôi bằng tay trái, ôm Chúc Thừa Tinh bằng tay phải, cười dịu dàng như một người mẹ hiền mẫu mực.
Nhưng chẳng bao lâu sau bà đã lười diễn, suốt ngày dán chặt ở chiếu bạc. Dù vậy, thời điểm ấy vẫn chưa quá tệ. Mỗi buổi chiều, bà vẫn để lại hai bát cơm trên bàn.
Một trong hai bát có thêm trứng rán. Tôi luôn giả vờ chê bai, đẩy bát ấy qua cho Chúc Thừa Tinh rồi bảo mình không thích ăn.
Cậu bé lại ngoan ngoãn chia quả trứng làm đôi, ăn phần của mình, rửa sạch bát đũa, rồi lấy vở ra làm bài tập.
Dường như cậu vẫn còn đầy kỳ vọng vào thế giới này, chưa học cách than phiền, cũng chưa quên cách sẻ chia.
Chúng tôi không học cùng lớp. Buổi chiều, cậu sẽ đứng đợi tôi dưới lầu lớp học hoặc trước cổng trường, nếu hôm nào tan học muộn, cậu sẽ tự đi về, vì cậu biết tôi sẽ không đợi.
Tôi thừa nhận Chúc Thừa Tinh là một đứa trẻ rất dễ mến, nhưng tôi sớm đã quyết tâm: sau này có tiền, tôi nhất định sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Mà nếu quá thân với cậu ấy, tôi sẽ không nỡ bỏ đi.
2.
Trên đường đến trường có một cửa hàng nhỏ, bên trong bày đủ thứ đồ lặt vặt, nào là gôm tẩy hình trái cây, tranh thêu chữ thập mini, thứ gì cũng có.
Hồi đó, tôi mê làm tiên nữ, mê những chiếc vòng tay đính đầy hạt đá nhựa lấp lánh. Mỗi khi rảnh, tôi đều quanh quẩn trong cửa hàng ấy, ngắm nghía mãi không chán.
Dĩ nhiên, tôi chỉ có thể nhìn, chứ không mua nổi gì cả, vì tôi chẳng bao giờ có tiền tiêu vặt.
Mẹ tôi là một con nghiện cờ bạc, lại còn nghiện rượu. Tiền kiếm được đều đổ vào bàn bài và những chai rượu nặng mùi.
Bà gần như ngày nào cũng phải uống. Khi vui, bà vừa uống vừa ngân nga mấy khúc hát cũ, còn khi tâm trạng tồi tệ, bà say khướt, túm lấy tôi hoặc Chúc Thừa Tinh ra mà đ.á.n.h cho hả giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thường thì bà sẽ dúi cho tôi một chai rượu lớn, bảo đi sang phố bên kia mua rượu cho bà.
Mỗi lần, tôi đều cố tình đong thiếu một chút, rồi khi đi ngang ống nước lại lén đổ thêm ít nước lã vào cho đủ.
Dần dần, tôi giấu được chút tiền riêng, đủ để mua hẳn hai chuỗi vòng tay.
Hôm ấy là thứ Sáu.
Buổi sáng, trên đường đến trường, tôi đứng ngẩn ngơ trước tủ kính ngắm mấy chiếc vòng ấy suốt mười phút. Phải đến khi Chúc Thừa Tinh nhắc “Sắp muộn rồi”, chúng tôi mới vội vã rời đi.
Hôm đó nóng đến khác thường. Mí mắt tôi cứ giật liên hồi, tóc ướt đẫm mồ hôi, lòng bồn chồn không yên.
Gần hết buổi học, mẹ tôi cầm theo một cây gậy xông thẳng vào trường.
Bà phớt lờ cả thầy cô đang giảng bài, xông vào lớp lôi Chúc Thừa Tinh ra ngoài, vừa đ.á.n.h vừa chửi:
“Cho mày không biết điều! Tao cho mày hư đốn hả!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trong ví bà, thiếu mất năm mươi tệ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, nửa trường đã kéo nhau ra sân xem.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chúc Thừa Tinh hằn rõ vết bàn tay, đôi chân lộ ra ngoài quần đã tím bầm từng mảng.
Cậu cứng đầu giữ chặt lấy cây roi trong tay mẹ tôi, vừa run vừa nói đi nói lại:
“Cháu không lấy tiền… cháu thật sự không lấy.”
Mẹ tôi tức giận đến đỏ cả mặt, giằng mạnh cây roi ra, khiến lòng bàn tay cậu rớm máu, hai vệt dài đỏ tươi.
Vài thầy cô đứng cạnh cố gắng can ngăn, nhưng bà chẳng nghe, còn đẩy Chúc Thừa Tinh ngã xuống đất, giơ cao cây roi lên lần nữa.
Tôi khẽ nói với bạn cùng bàn:
“Giúp tôi… gọi hiệu trưởng, gọi cả thầy giám thị… nói là có người sắp bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi.”
Rồi tôi lao ra khỏi đám đông. Ngay khi cây roi sắp giáng xuống người Chúc Thừa Tinh, tôi đưa tay chặn lại, hứng trọn cơn giận dữ của mẹ.
“Là con… là con lấy.”
Tôi ngoan ngoãn quỳ xuống đất, giọng run run:
“Mẹ đ.á.n.h con đi.”
3.
Hiệu trưởng đến cũng khá nhanh, nên tôi chỉ bị đ.á.n.h hai roi, trong đó một roi quất trúng ngay bên khóe mắt, bỏng rát đến mức nước mắt cứ chực trào.
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng khuyên mẹ tôi đừng dùng bạo lực với con cái. Một lát sau, tôi nghe thấy bà gọi điện thoại, giọng mang theo tiếng nức nở, vừa uất ức vừa đáng thương:
“Ngày nào tôi cũng hỏi nó muốn ăn gì, rồi nấu đúng món nó thích. Tôi sợ nó lạnh, sợ nó nóng, nửa đêm còn phải dậy mấy lần xem nó có đắp chăn không.”
“Còn chuyện học hành, tôi sợ nó thấy phiền nên chưa bao giờ ép buộc. Tôi coi nó như con ruột, dốc hết lòng dốc hết sức, thế mà nó thì sao?”
“Đến giờ vẫn chẳng chịu gọi tôi một tiếng ‘mẹ’.”
“Thời gian ư? Nó có thời gian, còn tôi thì không à? Tôi e rằng có c.h.ế.t rồi cũng chẳng đợi nổi ngày nó tôn trọng tôi.”
“Tôi chỉ là mẹ kế thôi, dạy thì người ta nói là độc ác, không dạy thì bảo là bỏ bê. Anh nói xem, tôi phải làm sao?”
“Anh bảo tôi đối xử tệ với con anh à? Tôi dám thề, nếu tôi đối xử không tốt với nó, thì ra khỏi cửa sẽ bị xe tông c.h.ế.t ngay!”
Bà nói những lời ấy bằng giọng quả quyết, chân thành đến giả tạo, đổi trắng thay đen, khiến ai không biết chuyện đều có thể tin là thật.