Chúc Anh

Chương 2



Hiệu trưởng nhìn bên này ngó bên kia, lúng túng không biết nói gì.

 

Chúc Thừa Tinh khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi tôi:

 

“Thật sự là cậu lấy tiền sao?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Tôi lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ mình.

 

Tôi biết rõ, số tiền đó vốn chẳng hề mất. Mẹ tôi chỉ là thua bạc, thua đến mức phát điên, vừa giận vừa xấu hổ nên tìm ai đó để trút giận.

 

Bà luôn giỏi lừa chính mình, cứ gây ầm ĩ một trận, bà sẽ thấy mình có lý, rằng lỗi không phải ở bà.

 

Trước đây, người bị đ.á.n.h luôn là tôi, còn bây giờ, là Chúc Thừa Tinh.

 

Nực cười thay, chút tình thương làm mẹ ít ỏi của bà lại bộc lộ rõ nhất trong khoảnh khắc này, khi bà chuyển hết đòn roi từ tôi sang cậu.

 

Từ khi có Chúc Thừa Tinh, phần lớn những trận đòn, những oan khuất mà tôi từng chịu đều do cậu gánh thay.

 

Chính vì vậy, trong lòng tôi luôn có một nỗi áy náy mơ hồ, khó nói thành lời.

 

Mẹ tôi càng tệ bạc với cậu, tôi càng day dứt, càng bất an.

 

Tôi không biết trong lòng cậu lúc đó nghĩ gì, chỉ biết rằng cậu luôn hiền lành, dù bị ngược đãi cũng chẳng bao giờ oán hận.

 

Không giống tôi, mỗi lần bị đói, bị đánh, tôi đều âm thầm nguyền rủa mẹ mình.

 

Giống như ngay lúc này đây.

 

4.

 

Hôm đó, mọi chuyện náo loạn đến tận khuya. Vừa ra khỏi cổng trường, mẹ tôi liền chạy thẳng đến sòng bài.

 

Đêm xuống, tôi và Chúc Thừa Tinh đều không ngủ, mỗi người ngồi một bên chiếc bàn nhỏ, im lặng thẫn thờ.

 

“Tôi… hơi nhớ mẹ.” Cậu ấy lên tiếng trước.

 

Tôi nghiêng người lại gần, phát hiện trong mắt cậu lấp lánh nước, những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi.

 

“Bố tôi nói mẹ tôi sống cũng không xa, chỉ cần đón xe ra bến, mua vé, ngồi ba tiếng là tới rồi.

Nhưng… tôi không có tiền.”

 

Tiền… quả thật là một thứ tốt đẹp. Năm đó tôi tám tuổi, nhưng đã sớm hiểu rõ điều quan trọng nhất trong đời này là phải kiếm được thật nhiều tiền.

 

Có tiền rồi, tôi sẽ rời xa mẹ, càng xa càng tốt và sẽ không bao giờ quay đầu lại.

 

“Rồi sẽ có thôi, chúng ta sẽ có tiền mà.”

 

Tôi an ủi Chúc Thừa Tinh:

 

“Sau này tôi nhất định sẽ kiếm ra tiền. Tôi có tiền rồi, cậu cũng sẽ có.”

 

Cậu ấy dường như cảm động lắm, ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười rạng rỡ:

 

“Vậy… vậy tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mẹ tôi. Mẹ tôi là người tuyệt nhất trên đời, nhất định cũng sẽ thương cậu.”

 

Tôi đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cậu, không đáp.

 

Cậu tiếp tục nói rất nhiều, kể về bố mẹ mình, kể những ký ức hạnh phúc thời thơ ấu, rồi lại kể sau này khi có tiền, cậu sẽ mua riêng cho tôi một căn phòng, trong đó chất đầy đá quý đủ màu, còn nói cậu đã học được cách rán trứng, sau này chúng tôi mỗi người một quả.

 

Lúc mặt trăng trốn sau mây, cậu rốt cuộc cũng ngáp một cái rồi thiếp đi.

 

Còn tôi thì rón rén bước vào phòng mẹ. Bà thường ra ngoài từ tối thứ Sáu và đến tận sáng thứ Hai mới về.

 

Tôi mở tủ quần áo, đưa tay luồn xuống tận đáy ngăn đựng áo len, ở đó có một chiếc phong bì.

Bên trong có tiền. Tôi đã tận mắt thấy bà cất vào.

 

Tôi không lấy nhiều, chỉ lấy đúng năm mươi tệ.

 

Số tiền năm mươi tệ mà bà cứ khăng khăng có người lấy trộm ấy, giờ thì thực sự là tôi lấy.

 

Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ điên cuồng của mẹ khi phát hiện tiền mất thật. Thậm chí tôi còn có chút buồn cười, bà luôn đổ oan cho người khác trộm tiền, vậy thì lần này, tôi trộm cho bà thấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một trận đòn đổi lấy một món tiền, suy đi tính lại, vẫn thấy quá hời.

 

5.

 

Sáng hôm sau, mẹ tôi quả nhiên không về nhà.

 

Tôi dậy thật sớm, dắt Chúc Thừa Tinh ra khỏi cửa.

 

Cậu bị mẹ tôi đ.á.n.h dữ quá, hôm đó đi đường đã tập tễnh, giờ chỉ có thể khập khiễng đi theo sau tôi.

 

“Tìm được mẹ rồi, cậu sẽ nói gì với bà ấy?” tôi hỏi.

 

Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp nhỏ:

 

“Tôi sẽ hỏi mẹ có nhớ tôi không… vì tôi rất nhớ mẹ.”

 

“Không phải thế.” tôi quay đầu lại nhìn cậu, chỉ vào đôi chân bị thương của cậu:

 

“Cậu phải nói với mẹ rằng mẹ kế đối xử rất tệ với cậu, suốt ngày đ.á.n.h cậu; rằng bà ta đã tiêu sạch số tiền bố cậu cực khổ kiếm được, còn không cho cậu đi học.”

 

“Phải nói cả chuyện con gái của mẹ kế cũng bắt nạt cậu, không cho cậu ăn cơm.”

 

Chúc Thừa Tinh ngẩng đầu, trong mắt là sự ngây ngô và nghi hoặc:

 

“Nhưng… cậu đâu có làm thế.”

 

“Tốt rồi, chỉ cần cậu biết là tôi không phải như vậy là được.” tôi nói, giọng bình thản.

 

“Cậu chẳng bảo mẹ mình là người tốt nhất trên đời sao? Mẹ nào mà chẳng thương con mình.

Chỉ cần bà ấy thấy cậu đáng thương như vậy, nhất định sẽ không để cậu quay lại nữa.”

 

Tôi dừng lại, cúi xuống nhìn cậu, nhẹ giọng dặn:

 

“Cậu chỉ cần nói với mẹ là muốn ở bên bà ấy mãi mãi, nghe chưa?”

 

Nói rồi, tôi nhét vào túi áo cậu số tiền năm mươi tệ cùng với những đồng lẻ tôi dành dụm được từ việc đi mua rượu.

 

Tôi giơ tay vẫy một chiếc xe máy chạy ngang qua, chặn lại.

 

“Đến bến xe rồi, cậu nhớ tìm người giúp mua vé, hỏi đường đến chỗ mẹ, rồi… đừng quay lại nữa.”

 

6.

 

Tôi quay về, tự mình rán hai quả trứng.

 

Chúc Thừa Tinh đúng là một đứa ngốc, cứ tưởng chỉ cần học được cách rán trứng là có thể ăn thêm một quả.

 

Thực ra tôi đã biết rán từ lâu rồi, chỉ là năm tôi năm tuổi, vì lén rán thêm một quả cho mình mà bị mẹ đ.á.n.h cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t. Từ đó, tôi không dám nữa.

 

Càng nghĩ càng thấy hối hận.

 

Đằng nào Chúc Thừa Tinh cũng sẽ không quay về, lẽ ra tôi nên lấy thêm chút tiền cho cậu ấy mang theo. Dù sao đó cũng là tiền bố cậu ấy làm ra.

 

Đằng nào cũng phải chịu đòn, thì lấy năm mươi hay một trăm tệ có gì khác nhau đâu?

 

Từ giờ sẽ chẳng còn ai chịu đòn thay tôi nữa.

 

Nghĩ vậy lại cảm thấy nhẹ lòng, ít nhất, tôi sẽ không còn cảm giác tội lỗi vì luôn muốn giúp đỡ Chúc Thừa Tinh.

 

Tôi chậm rãi gắp từng miếng trứng, thầm nghĩ, qua chuyện này, chắc bố Chúc Thừa Tinh sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ tôi.

 

Ông ấy là một người cha tốt, chỉ là quá dễ tin người.

 

Sau này, có lẽ chỉ nên để tôi và mẹ sống với nhau thôi.

 

Ai đến gần bà ta, người đó sẽ xui xẻo.

 

Chắc bây giờ Chúc Thừa Tinh cũng đang ngồi trên xe rồi…

 

Nghĩ đến lại thấy có chút không nỡ.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Liệu sau này, cậu ấy có còn nhớ đến tôi không?