Những ngày ấy khốn khó đến thế, làm sao tôi có thể bỏ lại Chúc Thừa Tinh để anh chịu khổ một mình? Làm sao tôi có thể cam tâm để anh ra đi, mình một mình gánh nỗi đau?
Tôi loạng choạng bước đến sảnh tầng một. Lúc đang xuống lầu thì nhận được điện thoại của Ninh Ngọc. Có lẽ vì lo lắng, cô ấy nói hơi lộn xộn:
“Tề Binh đang giấu tiền. Ông ta và mẹ chị… họ dường như định chạy trốn. Em định lén đến nhà nghỉ để đưa em gái em đi, nhưng nghe lỏm thấy mẹ chị gọi điện. Họ định đi từ vài hôm trước, nhưng bây giờ họ đang tìm chị.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn vào lịch sử cuộc gọi và tin nhắn của mẹ tôi một lúc lâu. Bà dường như sốt ruột thật sự.
Tôi đã nghĩ trước là viện phí sẽ không đủ, nên khi về nhà tôi không chỉ lấy đi tiền tích lũy của chúng tôi mà còn lấy luôn thẻ và tiền mặt của mẹ tôi. Tề Binh và mẹ tôi mỗi người giữ một thẻ, rồi tự đặt mật mã theo ý mình, dường như cho rằng như vậy là công bằng.
Dù vậy, mẹ tôi vẫn không an tâm, bà tin rằng tôi và Chúc Thừa Tinh đáng tin hơn Tề Binh, không dám lấy đồ của bà. Để tránh Tề Binh phát hiện, bà còn cố tình giấu nhiều tiền ở nhà. Tôi đã nhiều lần bám theo bà, thậm chí tới ngân hàng để nhìn bà nhập mật mã từ xa.
Đêm Chúc Thừa Tinh bị Tề Binh đâm, tôi về nhà trước mẹ tôi và lấy đi tiền mặt, rồi lén đem thẻ ra rút. Quả đúng như tôi đoán: mật mã là ngày sinh của bố tôi.
Đó là món nợ mẹ tôi nợ Chúc Thừa Tinh, bà phải trả.
Nếu viện phí đủ, lẽ ra tôi chỉ cần đem số tiền đó giao nộp, hợp tác tố giác, vì miễn tiền vẫn còn trong tay tôi thì họ không thể bỏ trốn. Nhưng tôi cần tiền ngay lúc này, tôi phải cứu Chúc Thừa Tinh, bất kể cái giá là gì, kể cả cùng mẹ tôi xuống địa ngục.
Những người như mẹ tôi và Tề Binh chỉ cần còn sống trên đời, bất kể ở đâu, họ đều sẽ gieo tai hoạ cho người khác.
Tôi phải cứu những cô gái ấy. Tôi phải trả thù cho Chúc Thừa Tinh.
Tôi sẽ bắt mẹ tôi và Tề Binh xuống địa ngục.
36.
Cố gắng đến ngày thứ bảy đã là cực hạn.
Mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nếu kéo dài thêm nữa, e rằng họ sẽ mặc kệ tất cả mà bỏ đi.
Tôi biết, mình không thể tiếp tục ở bên Chúc Thừa Tinh suốt chặng đường còn lại.
Quay về trước phòng bệnh, tôi đem toàn bộ số tiền trong tay giao cho mẹ anh.
“Dì à, nếu ngày mai con không đến… xin dì giúp con đưa anh ấy chuyển viện. Con có chuyện rất quan trọng, có thể sẽ không đi cùng được.”
Tôi quỳ xuống, dập đầu trước bà:
“Dì, con xin dì, chỉ mong dì cố hết sức…”
Tôi hiểu cuộc đời này khó khăn đến mức nào, mẹ anh cũng chẳng dễ sống hơn tôi là bao.
Số tiền hơn một ngàn ấy, chắc cũng phải dành dụm rất lâu mới có được.
Tôi không dám mong mẹ anh bán hết tài sản để cứu anh, chỉ cầu mong mẹ anh đừng buông tay, ít nhất là khi vẫn còn gắng gượng nổi.
“Anh ấy… suốt những năm qua, vẫn thường nhớ đến dì.”
Giọng tôi run run, nghẹn lại nơi cổ họng.
“Anh ấy từng nói… dì là người mẹ tốt nhất trên đời. Nếu… nếu anh ấy thật sự…”
Toàn thân tôi run rẩy, không thể nói thêm được nữa.
Chỉ riêng cái chữ đó, đặt bên cạnh tên anh đã đủ khiến tim tôi tan nát.
Mẹ của Chúc Thừa Tinh cũng quỳ xuống, nắm lấy tay tôi.
Nước mắt bà rơi lã chã, thấm ướt cả vạt áo.
“Nếu… nếu thật sự anh ấy không qua khỏi…”
Tôi lau đi nước mắt, nói khẽ:
“Thì xin dì hãy tin, anh ấy nhất định hy vọng những ngày cuối cùng vẫn có dì ở bên.”
“Nếu anh ấy còn sống, xin dì nói với anh, hãy chờ con.”
Đời người có rất nhiều điều quan trọng, được cùng Chúc Thừa Tinh nắm tay đến bạc đầu là một điều, cứu lấy mạng anh là một điều, mà cứu người khác thoát khỏi địa ngục cũng là một điều.
37.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi cùng Ninh Ngọc đến đồn cảnh sát trình báo, cô ấy hỏi tôi:
“Chị lạnh à? Sao cứ run mãi thế?”
Tôi lắc đầu.
Không phải lạnh, là sợ.
Tôi sợ Chúc Thừa Tinh không qua khỏi, sợ sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại anh, sợ rằng mọi nỗ lực giãy giụa của mình đều chỉ là vô ích.
Tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy này, giờ không thể nào thoát ra nữa.
Đã thế, thà nhân cơ hội này cùng nhau liều một phen, cá c.h.ế.t lưới rách cũng được.
Tôi chỉ sợ nếu không hạ được đòn chí mạng,
những khổ đau do mẹ tôi và Tề Binh gây ra sẽ tiếp tục lan rộng, khiến thêm nhiều người phải chịu đựng.
Suốt nhiều ngày nay tôi chưa đi báo cảnh sát,
chỉ vì tôi biết mình không thể tách mình ra khỏi vũng bùn này.
Tôi muốn ở cạnh Chúc Thừa Tinh thêm một chút,
muốn nhìn anh lâu hơn một chút nữa.
“Ninh Ngọc.”
Trước cổng đồn cảnh sát, tôi khẽ hỏi:
“Nếu mọi chuyện thất bại, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ đi từng cấp, từng cấp mà kiện.”
Cô ấy đáp, ánh mắt sáng lên một tia hy vọng, như đang nói về kế hoạch của mình, cũng như đang đưa ra một lời hứa với tôi.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Được, chị tin em.”
Cô ấy kiên định đến thế, khiến tôi không còn hối hận vì cú liều này.
Chỉ cần kết quả cuối cùng đúng như mong muốn, thì tất cả những đau đớn mà chúng tôi từng chịu đựng, đều sẽ đáng giá.
38.
Đêm hôm ấy vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát không công khai hành động, chỉ cử vài người lặng lẽ đến nhà nghỉ.
Mẹ tôi và Tề Binh đều không có ở đó.
Những kẻ giúp họ quản lý nơi này nhanh chóng bị khống chế.
Những cô gái từng giúp Ninh Ngọc trốn đi, nay cúi đầu im lặng, không ai dám nói thật.
Có người đã hoàn toàn cam chịu, có người sợ bị trả thù, có người lại sợ bị miệng lưỡi thế gian dèm pha.
“Các cô cứ nói thật, sẽ không sao đâu.”
Ninh Ngọc cố gắng khuyên nhủ, mong họ có thể cung cấp thêm chứng cứ, nhưng chẳng ai lên tiếng.
“Các cô bị sao vậy?”
Cô ấy sốt ruột đến nỗi giậm chân:
“Câm hết rồi à? Quên rồi sao, quên bà ta đã lừa các cô thế nào, đã ép các cô ra sao sao?”
Những cô gái ấy từng giúp Ninh Ngọc, như thể giúp chính mình thoát khỏi xiềng xích.
Thế nhưng, chẳng ai dám thực sự cứu mình, như thể họ đã tuyệt vọng với tương lai.
Họ đã dốc hết sức chỉ để đưa Ninh Ngọc đến tự do, bởi ít nhất, như vậy họ có thể mơ một giấc mộng xa xôi, rằng chính mình cũng có thể bay đi.