Một nỗi chua xót dâng lên, từng chút, từng chút một, ngấm sâu vào tận tim phổi, rồi dừng lại nơi khóe mắt.
“Ồ… vậy thì… chúc anh…”
“Không cần. Tôi không chịu nổi lời chúc của cô.”
Trong mắt anh là oán hận rõ ràng, trần trụi:
“Tôi và cô vốn không cùng đường. Tôi sẽ không bao giờ đứng nhìn người mình yêu nhất đi đến cái c.h.ế.t.”
“Tôi cũng sẽ không.”
“Ý cô là gì? Tôi không phải người cô yêu nhất sao?”
Giọng anh bỗng lớn hẳn, như phát điên.
Anh nắm chặt lấy tay tôi, không để ý gì khác, ép hỏi từng câu:
“Nếu không phải, tại sao lúc tôi sắp c.h.ế.t, cô lại bỏ tôi lại một mình?”
“Không phải anh nói những chuyện đó đã vô nghĩa rồi sao?”
Tay bị anh siết đau, tôi cũng nổi nóng, giật mạnh ra, lạnh giọng:
“Anh sắp kết hôn rồi, đừng có trẻ con nữa. Chúc Thừa Tinh, nếu người do dự là tôi, chắc anh còn nói tôi thậm tệ hơn thế. Còn anh thì sao?”
“Anh có cần phải ép một người mà cả đời này sẽ chẳng còn giao nhau với anh, phải nói ra ba chữ ‘em yêu anh’ không?”
Tôi thật sự không hiểu anh bị làm sao.
Rõ ràng là hận tôi đến mức chẳng muốn nghe thêm gì, vậy mà lại cố tình bới ra đúng một câu chẳng đáng gì để cãi, chỉ để làm tổn thương nhau thêm một lần nữa.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
33.
Sau một hồi im lặng thật dài, cuối cùng tôi khẽ thở dài, chỉ tay về phía siêu thị cách đó không xa:
“Tôi đi mua chút đồ, anh trông giúp tôi cái sạp một lát được không?”
“Vì sao tôi phải giúp một kẻ thù không yêu tôi?”
Chúc Thừa Tinh như bị cậu thiếu niên mười bảy tuổi năm nào nhập hồn, bỗng trở nên bướng bỉnh và trẻ con.
Anh giận dỗi quay mặt đi, tỏ rõ thái độ không muốn trông giúp.
Tôi mặc kệ, quay lưng rời đi.
Chú bảo vệ khi nãy còn phấn khích hóng chuyện, giờ thấy chẳng có dưa nào để ăn, thất vọng rời đi.
Tôi nghĩ cả tôi và Chúc Thừa Tinh đều cần bình tĩnh lại một chút, nên cố tình lề mề trong siêu thị thật lâu.
Vừa bước ra, tôi thấy anh đang kéo lê cái sạp chạy đi mất mấy trăm mét.
Vì quản lý đô thị đến.
Tôi đuổi theo thêm gần trăm mét nữa mới kịp gọi anh dừng lại.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi mệt bở hơi tai, vịn lấy xe đẩy mà thở hổn hển.
“Đừng chạy nữa.”
“Nếu không chạy, cô và cái sạp rách của cô tiêu đời rồi.”
Một tay anh nắm lấy tôi, tay còn lại kéo theo chiếc xe đẩy chạy tiếp.
“Chúc Thừa Tinh, anh bình tĩnh lại đi!”
Tôi gần như bị anh kéo xềnh xệch, đến mức nghi ngờ anh đang cố tình trả thù.
Khi cãi nhau với anh còn chưa khiến tôi muốn dỗ dành đến mức này.
“Tôi rất bình tĩnh.”
Lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, trán cũng lấm tấm mồ hôi, vậy mà lại nói:
“Bình tĩnh đến mức có thể tạm thời quên hết hiềm khích với cô.”
“Đủ rồi đấy, Chúc Thừa Tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, giằng khỏi tay anh:
“Tôi là người bán hàng hợp pháp, đã đóng phí thuê chỗ. Không cần anh phải liều mạng thế này.”
Anh thắng gấp, quay đầu nhìn tôi.
Mấy giây sau, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Từ lúc tái ngộ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.
Mắt anh cong cong, nơi đuôi mắt dường như ánh lên những vì sao.
Thật ra, tôi rất thích nhìn anh cười với mình.
Cảm giác như cuộc đời cũng không đến nỗi quá tàn nhẫn.
Một lát sau, dường như anh nhận ra bản thân không nên dễ dàng tha thứ như vậy, liền thu lại nụ cười.
Còn tôi thì không phản kích nữa.
Khoảnh khắc anh cười, tôi đã nghĩ thông rồi.
Cả đời này có thể gặp lại nhau, có lẽ đã là một sự ưu ái của ông trời.
Anh còn sống, vẫn đứng trước mặt tôi với dáng vẻ tươi cười, vậy thì tôi không nên nói những lời trái lòng để làm tổn thương anh nữa.
Vì thế, tôi nghiêm túc nhìn anh, dịu dàng nói:
“Dù trong lòng anh nghĩ gì về tôi, tôi vẫn thật tâm chúc anh hạnh phúc.”
34.
Tối hôm đó, tôi quay về căn nhà mà tôi và Chúc Thừa Tinh từng ở.
Cả khu này đã cũ kỹ lắm rồi, hàng xóm xung quanh cũng dọn đi gần hết.
Căn nhà ấy đã lâu không có người ở, không khí lạnh lẽo, quạnh hiu, chẳng còn chút hơi ấm của con người.
Tôi co mình lại trên chiếc giường sắt Chúc Thừa Tinh từng nằm khi học cấp hai, lặng lẽ nhắm mắt.
Giữa đêm, tôi cảm thấy ánh trăng rơi xuống khuôn mặt mình, lặng lẽ hoà vào dòng nước mắt đang chảy.
Những đêm dần trôi qua năm tháng ấy, ánh trăng thế này hẳn cũng từng chiếu lên khuôn mặt anh…
Không kìm được, tôi bắt đầu lục lại những món đồ cũ của Chúc Thừa Tinh: Những bức vẽ nguệch ngoạc anh vẽ lên sách trong giờ học vì chán, những mô hình anh tự tay làm, cả những con vật gấp bằng đề thi…
Ở ngăn kéo dưới cùng, tôi nhìn thấy một chiếc hộp, món quà tốt nghiệp cấp ba mà Chúc Thừa Tinh từng định tặng tôi.
Trớ trêu thay, bao năm qua đi, anh vẫn chưa từng trao nó tận tay tôi.
Tôi lau sạch bụi phủ trên nắp hộp, rồi nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một món đồ trang trí: hai cái cây trong suốt, một cây đang treo những ngôi sao lên cho cây còn lại.
Bên dưới là một tấm bưu thiếp, chỉ có hai dòng chữ viết tay:
[Muốn trở thành một cái cây, để được đứng cạnh một cái cây khác.
Tặng em sao hôm, chúc cây của anh ru mình trong mưa xuân, mỗi đêm đều mơ đẹp.]
Tấm lòng của cậu thiếu niên năm ấy, vượt qua bao cơn giông gào thét, vượt qua hành lang sáng đèn của bệnh viện giữa đêm, vượt qua những ngày tháng xa cách, cuối cùng cũng rơi vào tim tôi.
Như một tấm t.h.ả.m lông mềm mại, nó quấn chặt lấy trái tim tôi, khiến cái cây trong lòng tôi lại bắt đầu nảy mầm.
Nhưng thiếu niên năm ấy đã không còn ở bên tôi nữa.
Chúng tôi vẫn lặng lẽ xa nhau trong những tháng ngày khốn khó.
Tôi cầm bút, viết thêm một câu vào dưới cùng tấm bưu thiếp:
[Cũng chúc anh theo sao mà đi, vượt nghìn núi, năm nào cũng bình an.
Nếu không thể đồng hành, vậy thì chúc chúng ta, mỗi người đều sống tốt cuộc đời của riêng mình.]
35.
Hồi đó, khi Chúc Thừa Tinh nằm viện, tình trạng sống c.h.ế.t chưa rõ, y tá nhắc tôi lo đóng viện phí thì mẹ của anh lại lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nài nỉ:
“Nếu thật không ổn, thôi thì… dù sao con cũng là con gái, sau này còn phải sống tiếp mà.”
Tôi cúi xuống nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau, nhớ lại những ngày không có tiền, những lần đói khát và bị hành hạ. Rồi chầm chậm rút tay ra, lắc đầu.
“Dì ơi, mai chuyển viện rồi, con đi đóng viện phí trước.”