42.
Ngày tôi ra tù, chỉ có Ninh Ngọc đến đón.
Cô ấy ôm tôi thật chặt, nói với tôi rằng, cả đời này cô ấy có thể nuôi tôi.
Tôi rất khó tìm việc, tạm thời cũng chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì, thế là thuê một cái sạp nhỏ, bắt đầu bán kem bạc hà.
Vị kem vẫn như năm tôi tám tuổi, trong mát, xen lẫn một chút ngọt dịu, giống như những ngày tôi và Chúc Thừa Tinh ở bên nhau.
Nhưng càng ăn lại càng thấy đắng.
Tôi nghĩ mình thật đáng thương, cả đời này dường như chỉ có thể sống dựa vào chút ký ức ít ỏi ấy mà gắng gượng qua ngày.
Tôi rất nhớ Chúc Thừa Tinh.
Tôi đã từng đi tìm anh, thậm chí lần theo ký ức, tìm đến ngôi nhà cũ nơi mẹ anh từng ở.
Nhưng những người hàng xóm quanh đó nói rằng, gia đình ấy đã dọn đi từ lâu, không ai biết họ đi đâu, và đã rất lâu rồi chưa từng quay lại.
Tôi càng tìm, lại càng sợ.
Sợ biết được kết cục mà mình không muốn đối diện.
Sợ rằng tìm đến cuối cùng, ngay cả chút hy vọng cuối cũng chẳng còn.
Giữa việc biết anh đã c.h.ế.t và việc anh vẫn sống nhưng không muốn gặp tôi, tôi chọn điều thứ hai.
Dù không thể ở bên nhau, chỉ cần nghĩ rằng ở một góc nào đó trên thế giới này, anh vẫn còn sống, tôi đã không thấy sợ hãi đến thế.
Cho đến ngày anh dắt theo một cô gái đi ngang qua tôi, trong biển người chen chúc, anh đỡ tôi dậy, rồi buông tay.
Anh không còn giữ lời hứa cùng tôi kiếm thật nhiều tiền, không còn muốn đứng bên cạnh cái cây kia, không còn hôn lên mắt tôi nữa.
Nhưng anh vẫn sống.
Như vậy là đủ rồi.
Nếu lời chúc phúc của tôi vẫn còn ý nghĩa, thì tôi chỉ cầu mong anh, năm nào cũng bình an.
43.
Tối hôm đó, tôi ôm chiếc hộp nằm trên giường, mơ rất lâu, như thể đã đi lại suốt quãng đời hơn hai mươi năm của mình.
Khi giật mình tỉnh dậy, mới chưa đến mười hai giờ.
Tôi ngồi ngẩn người trên giường rất lâu, rồi mới cất chiếc hộp trở lại ngăn kéo.
Đang định đứng lên thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Tôi cẩn thận bước tới cửa, muốn lắng nghe xem có chuyện gì, thì bất ngờ “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Tôi và Chúc Thừa Tinh bốn mắt nhìn nhau,
và ngay sau đó, tôi nhìn thấy người đứng phía sau anh.
Là cô gái đã đi cùng anh hôm chúng tôi gặp lại.
Có lẽ… cô ấy chính là người vợ tương lai của anh.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đi ngay.”
Cả hai chúng tôi đồng thời lên tiếng.
Ánh mắt anh tối lại, giọng nói chua chát, mỉa mai:
“Ừ, căn nhà này nhỏ và cũ quá, chắc chứa không nổi cô.”
Tôi liếc mắt, lười đáp.
Chính anh là người đưa cô gái khác về đây, tôi còn ở lại làm gì?
Không buồn đôi co, tôi nghiêng người nhường đường cho họ bước vào, định quay lưng rời đi.
“Muộn thế này rồi, cô định đi đâu?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Liên quan gì đến anh?”
Tôi hất tay anh ra, gắt lên một tiếng:
“Thật nực cười.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đen đặc.
Sau cùng, anh khẽ thở dài, nhượng bộ:
“Ở lại đi. Tôi muốn nói chuyện với cô…
Chúng ta đã lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng.”
Đúng là lâu thật, lâu đến mức chỉ cần nghe đến tên anh thôi, tôi đã muốn khóc.
Tôi thừa nhận, mình yếu lòng, đứng yên tại chỗ, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ nhận ra bầu không khí giữa tôi và Chúc Thừa Tinh khác lạ, cô gái kia suốt từ đầu đến cuối không chen vào một câu.
Cô ấy chủ động chỉ vào ghế sô-pha:
“Tôi ngủ ở đây là được rồi.”
“Không được. Một cô gái ngủ ngoài phòng khách không tiện.”
Ánh mắt Chúc Thừa Tinh rơi lên cánh cửa phòng ngủ chính mà tôi đã khóa lại, cuối cùng, anh chỉ vào phòng tôi:
“Cô ngủ ở đó đi.”
Còn tôi thì sao?
Không cho tôi đi, lại để người khác ngủ phòng của tôi sao?
Tôi không hỏi.
Vì nơi này vốn chẳng phải nhà của tôi.
Anh muốn đưa ai về, muốn ngủ ở đâu, tôi nào có tư cách can thiệp.
Dù sao cũng là mùa hè, nằm đâu chẳng được.
Tôi như người mất trí, tắt đèn phòng khách, rồi nằm xuống, trong bóng tối khẽ nói:
“Tôi ngủ đây. Hai người vào phòng đi.”
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, rồi là tiếng mở cửa… đóng cửa.
Phòng khách lại trở về yên tĩnh.
Nước mắt rịn ra từ khóe mắt, tôi kéo chiếc chăn trên ghế sofa trùm lên mặt, lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Tôi nhớ lại năm học lớp 8, Chúc Thừa Tinh từng nói với mẹ tôi:
“Nhưng Giang Vãn Nhĩ là con gái mà.”
Tôi cũng nhớ anh từng cố chấp giữ khoảng cách nam nữ, đã dọn khỏi phòng ngủ.
Nhưng bây giờ, chính anh lại đưa căn phòng đó cho một cô gái khác.
Anh thậm chí không hỏi xem tôi có bằng lòng hay không.
Một lúc sau, tôi nghe tiếng bước chân tiến lại gần, tiếp theo đó là chiếc chăn bị kéo ra.
“Cô đến giường tôi ngủ đi.”
Chúc Thừa Tinh đứng cạnh sofa, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi giật lấy chăn, quay lưng về phía anh, không nói một lời.
Hình như anh đứng đó rất lâu, lâu đến mức khi tôi gần như thiếp đi, mới cảm thấy anh tựa lưng vào sofa, ngồi xuống sàn.
“Dạo này cô sống ổn chứ?” anh hỏi.
“Cũng tạm… còn anh thì sao? Bao giờ về?” Đã từng nghĩ đến việc quay về nhà chưa?
“Mới về thôi.”
“Những năm qua… anh ở đâu?” Đã từng nhớ đến em chưa?
“Ở những nơi không có cô.”
44.
“Giang Vãn Nhĩ, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có ngày được gặp lại cô, tôi nhất định phải hỏi cô có hối hận không? Có hối hận vì đã bỏ mặc tôi, có hối hận vì để tôi một mình đối mặt với cái c.h.ế.t không?”
“Chỉ cần cô nói cô hối hận, tôi sẽ tha thứ cho cô, chúng ta sẽ lại sống như trước kia. Cô nói đi, cô có hối hận không?”
Như trước kia sao?
Tôi nhớ đến những năm tháng bên Chúc Thừa Tinh, quãng thời gian đẹp đến mức, ngay cả trong mơ, tôi cũng chẳng nỡ tỉnh lại.
Khi ấy, chỉ cần tôi buông tay, để mẹ và Tề Binh rời đi, là tôi có thể ở lại bên anh, cùng anh vượt qua ranh giới giữa sống và c.h.ế.t, cùng anh chờ từng chút hy vọng hồi sinh.
Anh giống như đang hỏi tôi, trong lòng tôi, anh quan trọng hơn, hay lương tâm của tôi quan trọng hơn?
Tôi yêu anh, yêu đến mức sẵn lòng làm một giao dịch bất công với ông trời, đem tất cả những gì tôi có, đổi lấy mạng sống của anh.
Nhưng tôi không thể phản bội trái tim mình, cũng không thể lừa dối anh.
Nếu tôi không cứu những cô gái ấy, nếu tôi không đẩy mẹ tôi và Tề Binh xuống địa ngục, thì suốt đời này, e rằng tôi chẳng bao giờ có được giấc ngủ yên bình.
Dù có được làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn như vậy.
Cổ họng khô rát, tôi cố gắng mở miệng, giọng nghẹn lại:
“Xin lỗi, tôi…”
Tôi nghe thấy anh bật cười khẽ, nụ cười tự giễu,
như thể đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu, rồi cuối cùng, buông bỏ hết giãy giụa.