Giọng anh bỗng trở nên rất bình thản:
“Giang Vãn Nhĩ, những năm qua, tôi thật sự rất mệt. Mệt vì nghĩ đến cô. Muốn quên cô cũng mệt. Hận cô, oán cô, càng mệt. Ngay cả khi lo cô sống không tốt, cũng mệt. Nhiều lúc, tôi nghĩ, thôi vậy.”
“Tôi từng tự hỏi, nếu năm đó cô chưa từng bước vào nhà tôi, thì sao? Có lẽ…”
“Nếu vậy, bố anh vẫn còn sống, anh sẽ có một tương lai tươi sáng, và có lẽ anh sẽ yêu một cô gái thật tốt, hai người sẽ hạnh phúc.”
Anh sẽ trở thành một cái cây, đứng bên cạnh cô ấy, sẽ mong cô ấy mơ thấy mưa, cũng mơ thấy anh, sẽ hôn lên đôi mắt cô ấy, hỏi cô ấy có yêu anh không.
Còn tôi, tôi sẽ cùng mẹ tôi mục rữa nơi đáy sông sâu, chưa từng được yêu, cũng chưa từng yêu ai.
“Sau này, anh sẽ rất hạnh phúc…”
Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Vậy thì cứ thế đi. Không cần giả định, cũng chẳng cần vướng bận gì thêm. Đám cưới của anh, tôi sẽ không đến, chắc anh cũng chẳng muốn mời tôi đâu.”
“Phải, sự xuất hiện của tôi có lẽ chỉ mang điều xui xẻo.”
Khi nghe anh nói “thôi vậy”, tôi cảm giác luồng hơi nghẹn nơi n.g.ự.c mình cũng tan đi.
Đúng vậy, tiếp tục níu kéo thì có ý nghĩa gì?
Trước đây, tôi và anh có thể trách móc, có thể oán giận, bởi khi đó, chúng tôi vẫn còn yêu.
Những lời trách móc khi ấy, chẳng qua chỉ là uất ức, chỉ là mong đối phương thương mình thêm một chút.
Nhưng nếu chúng tôi đã không còn yêu nhau,
thì trách cứ cũng chỉ là trách cứ, dù có xé rách nhau đến đâu, kết cục cuối cùng vẫn là hai kẻ xa lạ.
Thế nên… thật sự nên buông tay thôi.
Thôi vậy…
Anh đã khó khăn lắm mới có thể bước ra khỏi bóng tối.
Thôi vậy…
Bởi vì anh đã đưa ra lựa chọn.
Tôi tôn trọng lựa chọn của anh, giống như năm đó, anh cũng đã cho phép tôi không hối hận.
“Tôi biết sau khi anh kết hôn cũng sẽ không còn ở đây nữa, nhưng tôi sẽ không quay lại đâu. Từ nay về sau, đừng gặp lại nữa. Ngày trước là tôi có lỗi với anh, những điều không tốt, những con người không tốt, hy vọng anh đều có thể quên hết.”
“Chúc anh bình an và hạnh phúc trong quãng đời sau này.”
Không gian chỉ còn tiếng thở của tôi và Chúc Thừa Tinh, chúng tôi thậm chí quay lưng lại với nhau, không ai có đủ can đảm để nhìn đối phương thêm một lần.
Rất lâu sau, tôi nghe anh hỏi khẽ:
“Đây là lời thật lòng của cô sao?”
“Ừm.”
“Được. Tôi đồng ý với cô.”
45.
Vốn dĩ nói xong những lời đó tôi định rời đi,
nhưng lòng riêng lại trỗi dậy.
Tôi khẽ nhắm mắt, cố giữ hơi thở thật đều,
giả vờ như đã ngủ say.
Một lúc sau, tôi cảm giác mình được ai đó nhẹ nhàng bế lên.
Trong lòng thầm cầu mong, ước gì quãng đường này dài thêm một chút, để Chúc Thừa Tinh có thể ôm tôi lâu hơn một chút.
Nếu kết cục của chúng tôi là một vòng tay ấm áp như thế này, có lẽ cũng không tính là phụ nhau.
Anh đặt tôi xuống giường rồi lặng lẽ rời đi.
Tôi đợi một lúc, khi ra ngoài thì thấy anh đang nằm trên ghế sofa, có vẻ đã ngủ rồi.
Vì thế, tôi nhẹ tay mở cửa bước ra ngoài, gọi điện cho Ninh Ngọc.
Hai chai rượu cạn sạch, tôi bắt đầu lảm nhảm không ngừng:
“Thật ra, có những điều chị hối hận… chị thật sự hối hận. Sáng hôm đó chị còn cãi nhau với anh ấy, tại sao chị không chịu ngồi xuống ăn với anh ấy một bữa cơm đàng hoàng? Tại sao chị lại đẩy anh ấy ra, tại sao chị không ôm anh ấy, nói rằng chị yêu anh ấy?”
“Khi anh lại xuất hiện trước mặt chị, em có biết không, Ninh Ngọc, chị vừa sợ, lại vừa mừng đến phát run. Chị đứng không vững, tay cũng run rẩy, tim chị đập mạnh đến mức như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhảy vào trong lòng bàn tay anh ấy.”
“Nhưng anh ấy lại nói ‘thôi vậy’.”
“Ninh Ngọc… Ninh Ngọc, phải làm sao đây, chị thật sự rất đau lòng…”
Tôi ôm mặt bật khóc.
Ninh Ngọc im lặng ôm lấy tôi, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi.
Rất lâu sau, tôi nghe cô ấy nói nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xin lỗi. Tất cả là tại em. Nếu không gặp em, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Là lỗi của em… là em khiến hai người thành ra như vậy.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu ra khỏi vòng tay cô ấy,
lau khô nước mắt, nhìn vào đôi mắt tràn đầy áy náy của Ninh Ngọc, rồi khẽ lắc đầu:
“Em có lỗi gì đâu.”
Sai không phải là con người, mà là những khổ đau đã buộc chúng ta phải vùng vẫy trong đó.
“Không phải lỗi của em.”
46.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường của Ninh Ngọc.
Cô ấy đã nhắn tin nói có việc phải ra ngoài sớm.
Tôi ngồi ngẩn ra một lúc lâu mới nhớ ra, hôm qua đi vội, tôi quên mang theo chiếc hộp và những tấm bưu thiếp.
Tôi nghĩ, mình không thể quá tàn nhẫn với bản thân.
Dù sao cũng phải để lại chút gì đó làm kỷ niệm.
Thế là tôi quay về nhà lấy.
May mắn thay, Chúc Thừa Tinh và cô gái kia đã rời đi.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mang hộp đi rồi rời khỏi đó.
Tôi thật sự muốn trốn tránh, nhưng ông trời lại cứ thích trêu ngươi.
Vừa đến đầu ngõ thì tôi đã thấy Chúc Thừa Tinh.
Trông anh rất tiều tụy.
Ánh mắt nhìn tôi đầy mệt mỏi, như thể cả đêm qua không hề chợp mắt.
“Cô lại đi đâu đấy?”
“Trông anh xanh xao quá.”
Chúng tôi lại đồng thanh lên tiếng.
Sau đó, anh cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay tôi.
“Cô đã xem rồi à?” anh hỏi, ánh mắt mơ hồ khó đoán.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôi khẽ gật đầu:
“Có lẽ là… quá muộn rồi.”
“Làm gì mà muộn được?”
Anh bước lên chắn đường tôi, rồi hỏi:
“Hôm đó lúc anh ở bệnh viện, có phải… đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chúc Thừa Tinh!”
Con ngươi tôi đột ngột co lại, tôi phản xạ nắm chặt lấy tay anh, hốt hoảng hét lên:
“Đằng kia có người!”
Anh lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Gần như cùng lúc đó, cả hai chúng tôi bật chạy như bay.
Vì quá vội, tôi còn bị ngã một cú đau điếng.
Cách đó vài trăm mét, một tòa nhà đang bốc lên khói đen.
Trên lan can tầng bốn còn kẹt một đứa trẻ nhỏ.
47.
Chúc Thừa Tinh không kịp nói gì với tôi, đã men theo lan can trèo lên trên.
Lúc lên đến tầng hai, anh thử kéo lan can một cái, rồi quay đầu nói với tôi:
“Đi tìm gì đó nhanh lên, tôi phải phá lan can.”
Tôi vừa lùi lại vừa gọi 119.
Khu vực này khá hẻo lánh, tầng trệt hầu như không có cửa tiệm nào.
Tôi chạy về nhà, đặt chiếc hộp xuống, rồi lục tìm cây búa sắt trước đây bố của Chúc Thừa Tinh từng dùng.
Khi quay lại, anh đã trèo lên đến tầng bốn.