Oán hận lại dâng lên trong lòng.
Tôi hận cô ấy, hận vì đã từng đối xử với tôi tốt đến thế, rồi lại vứt bỏ tôi tàn nhẫn đến vậy, đến cả một lời chia tay tử tế cũng không muốn nói.
Rõ ràng những gì mẹ tôi nói, tôi chẳng tin lấy một câu.
Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần tôi khỏe lại, chỉ cần tìm được cô ấy, chúng tôi sẽ trở về như xưa.
Thế nhưng khi cô ấy thật sự đứng trước mặt tôi, ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt nhìn tôi, tôi còn có thể tự lừa mình thế nào đây?
6.
Tôi luôn không kìm được mà đi tìm Giang Vãn Nhĩ, chỉ để biết cô ấy giờ sống ra sao, yêu người như thế nào.
Sau khi bỏ rơi tôi, cô ấy đã đạt được điều mình mong muốn chưa?
Hôm đó, khó khăn lắm mới nói được mấy câu với cô ấy.
Tôi vì muốn trả đũa nên cũng giả vờ không quen biết, nào ngờ cô ấy cứ cầm cây kem đá, lạnh lùng ép tôi nói chuyện.
Cuối cùng, tôi lại thua.
Rõ ràng là cô ấy phụ tôi trước, vậy mà chỉ cần thấy cô ấy khổ một chút, tôi lại không đành lòng.
Tôi cảm thấy không công bằng, thế nên đã lỡ lời,
bịa ra chuyện mình sắp kết hôn, muốn chọc tức cô ấy, khiến hai đứa cãi nhau một trận.
Lúc chia tay, cô ấy nghiêm túc chúc tôi hạnh phúc.
Nửa câu sau cô ấy không nói ra, nhưng tôi biết, chắc là: “Tân hôn vui vẻ.”
Tôi không muốn nghe cũng không thể chấp nhận.
Sao cô ấy có thể để tôi lấy người khác?
Sao có thể nhìn tôi yêu người khác mà chẳng mảy may rung động?
Đáng lẽ cô ấy phải giận dữ với tôi, phải cãi vã, phải chất vấn, phải trách móc, thậm chí tát tôi một cái cũng được, còn hơn là thản nhiên chúc tôi hạnh phúc bên người khác.
Tôi đã chịu đủ rồi.
Rõ ràng cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, rõ ràng tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô ấy bất chấp tất cả,
vậy mà miệng lại chỉ toàn thốt ra những lời trái tim không muốn nói.
Chờ đợi bao nhiêu năm, vậy mà đến một câu “anh nhớ em” cũng chẳng thể nói ra.
Nên khi cuối cùng chúng tôi gặp nhau lại ở nhà,
tôi đã quyết phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy một lần.
Tôi đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ cần cô ấy chịu bước một bước thôi, tôi sẽ xây xong cả chiếc cầu để bước đến bên cô ấy.
Vậy mà cô ấy lại nói: “Thôi đi.”
Cô ấy thật sự muốn tôi đi yêu người khác.
Tôi tức đến phát điên, lại cố chấp, giận dỗi mà nghiến răng đồng ý.
Không sao, tôi tự an ủi mình: Chỉ là cãi nhau thôi, những lời lúc cãi nhau không thể tin được.
Không sao, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi mà.
7.
Tối hôm đó, chúng tôi không nói với nhau thêm một lời nào.
Tôi nghe tiếng thở của cô ấy dần trở nên đều đặn, tôi biết cô ấy lại đang giả vờ ngủ.
Thế nên tôi cúi người, nhẹ nhàng bế cô ấy lên, đặt cô ấy nằm trên giường của tôi.
Tôi phải nói sao đây?
Chẳng lẽ lại bảo: nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tôi chỉ chấp nhận để mỗi mình cô ấy ngủ trên giường tôi thôi?
Không được. Chúng tôi vẫn đang cãi nhau.
Tôi nằm một mình trên ghế sofa, suy nghĩ rất nhiều.
Bao năm qua, không phải tôi chưa từng nghi ngờ, vẫn luôn cảm thấy Giang Vãn Nhĩ còn có điều gì đó giấu tôi.
Nhưng mỗi lần như vậy, cả hai lại chẳng chịu ngồi xuống nói chuyện tử tế.
Cô ấy thì luôn miệng chúc tôi hạnh phúc, còn tôi, chính tôi cũng không hiểu bản thân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tôi lại chẳng giữ được lý trí.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cô ấy bước ra ngoài.
Tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nghe tiếng chân cô ấy rón rén đi ngang qua, rồi tiếng cửa mở, và cuối cùng là tiếng cửa đóng lại.
Tôi bật ngồi dậy từ sofa, lặng lẽ nhìn cánh cửa đã khép chặt.
Bỗng thấy trong lòng trống rỗng và buồn đến khó chịu.
Sáng hôm đó cũng vậy.
Tôi chỉ biết đứng nhìn cô ấy rời đi.
Tôi bắt đầu hối hận: Tại sao lại cãi nhau với cô ấy?
Tại sao không ôm lấy cô ấy một cái?
Lúc đó cô ấy còn chưa ăn sáng, liệu có bị đói không?
8.
Tôi thức trắng cả đêm.
Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau cứu một bé gái khỏi đám cháy.
Giữa ánh lửa đỏ rực và khói đen cuồn cuộn, tôi bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Chuyện quá khứ thế nào, tôi không còn bận tâm nữa.
Giang Vãn Nhĩ có hối hận hay không, cũng không còn quan trọng.
Thậm chí, không cần bất kỳ cái cớ hay bậc thang nào để quay lại.
Chỉ cần cô ấy chịu ở bên tôi, vậy là đủ.
Tôi không thể để mất cô ấy thêm lần nào nữa.
Hôm đó, chúng tôi nói với nhau rất nhiều.
Nói rồi lại ngừng, nói rồi lại do dự, cứ quanh quẩn lặp lại mãi.
Tôi biết, năm xưa chắc chắn còn nhiều chuyện tôi chưa được biết.
Nhưng không sao cả.
Chỉ cần tôi và Giang Vãn Nhĩ còn ở bên nhau,
mọi thứ… vẫn còn thời gian để bù đắp.
Khi ấy, điều duy nhất tôi muốn, là ôm cô thật chặt vào lòng, rồi nói cho cô biết, những lời tôi từng nói đều không phải sự thật.
Tôi yêu cô ấy… yêu rất nhiều.
Cô ấy không thể nói với tôi rằng “chúng ta coi như kết thúc đi”.
Tôi không chấp nhận.
9.
Cuối cùng, là Ninh Ngọc đã nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ninh Ngọc nói lời xin lỗi với tôi, bảo rằng nếu không vì cô ấy, có lẽ tôi và Giang Vãn Nhĩ đã không phải chịu nhiều dày vò đến vậy.
“Anh đừng trách chị ấy, chị ấy không làm vậy vì bản thân mình đâu.”
“Thật ra, chị ấy rất nhớ anh… đến cả trong mơ cũng khóc, luôn miệng gọi tên anh.”
“Tôi thấy chị ấy ăn kem bạc hà rất nhiều lần, vừa ăn vừa rơi nước mắt.”
Tất cả những điều từng khiến tôi hoang mang suốt bao năm nay, giờ đây bỗng trở nên rõ ràng như đặt ngay trước mặt.
Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mẹ tôi lại cư xử đầy mâu thuẫn như thế.
Bà từng thật sự muốn cứu tôi, là vì Giang Vãn Nhĩ đã nhờ bà giúp đỡ.
Nhưng con người ai cũng có thể thay đổi, chỉ cần một chút cám dỗ thôi, d.ụ.c vọng sẽ bị phóng đại. Huống hồ gia đình bên đó lại biết chuyện, nên họ đã nhắm đến khoản tiền kia.
Mẹ tôi là người dễ d.a.o động. Bà trông cậy vào người đàn ông đó để sống qua ngày, cũng không dám cãi lý hay kiên quyết phản đối, cuối cùng chọn cách thoả hiệp: định từ bỏ việc điều trị cho tôi.
Đúng lúc đó, tôi tỉnh lại, như củ khoai nóng bỏng tay, họ không biết phải xử lý thế nào.
Dù sao thì mẹ tôi cũng không đến mức quá độc ác.
Dẫu sao tôi vẫn còn sống, bà không nỡ ra tay tuyệt tình đến mức đưa tôi đi tìm cái c.h.ế.t.