Chúc Anh

Chương 18



Tôi hiểu nỗi khổ của bà, không trách bà, chỉ mong bà sống yên ổn một chút.

 

Người đàn ông đó rất ghét tôi. Ông ta nhốt tôi trong một căn phòng tối không có điện, bên trong chỉ có một chiếc giường hỏng.

 

Ông ta sợ tôi c.h.ế.t đói nên mỗi ngày đặt một bát cơm ở đầu giường, có khi cơm không đủ, hắn lại cho tôi ăn cơm thiu.

 

Tôi lặng lẽ ăn hết, rồi cố gắng bò xuống giường.

 

Từ lúc chỉ có thể bò, rồi vịn giường mà đứng, cuối cùng tôi có thể bước được vài bước.

 

Quãng thời gian đó vô cùng khó chịu.

 

Những ngày mưa, khắp người tôi đau âm ỉ. Tôi co mình trên giường, thường nghe thấy tiếng con ch.ó bị xích bên ngoài sủa lên.

 

Bỗng nhiên tôi thấy mình chẳng khác gì nó, cũng bị nhốt lại, cũng chẳng có ai quan tâm.

 

Trí nhớ của tôi ngày càng tệ. Tôi dường như đã không còn nhớ rõ khuôn mặt mình, cũng sắp quên mất dáng vẻ của Giang Vãn Nhĩ rồi.

 

3.

 

Tôi không biết mình đã tập đi được bao lâu.

 

Hôm đó mẹ tôi trở về, nói cả nhà họ sắp đi làm ăn xa và sẽ đưa tôi đi cùng.

 

Người đàn ông kia lái một chiếc xe tải nhỏ, còn tôi bị nhét vào thùng hàng phía sau.

 

Họ tìm cho tôi một công việc đơn giản, bao ăn, nhưng tiền lương thì họ giữ.

 

Tôi không phản kháng, hoặc đúng hơn là, tôi không còn đủ sức để phản kháng.

 

Lúc đó việc đi lại với tôi vẫn rất khó khăn, chẳng thể tự mưu sinh, chỉ có thể tiếp tục sống như vậy.

 

Ít nhất, so với trước đây, tôi đã khá hơn một chút, không còn phải sống như một con ch.ó nữa.

 

Thời gian ấy, dường như tôi đã quên sạch hai mươi mấy năm đầu đời của mình.

 

Tôi không nhớ mình từng kiêu ngạo ra sao, không nhớ những ngày tháng từng tràn đầy khí phách, cũng không nhớ rằng mình đã từng được yêu.

 

Tôi giống như một con ch.ó bị Giang Vãn Nhĩ bỏ rơi, từ đó chẳng còn muốn bước tiếp.

 

Căn phòng chứa đồ chật hẹp nơi tôi ở có một chiếc máy tính cũ hỏng, mỗi khi đêm xuống, nhớ Giang Vãn Nhĩ đến không ngủ được, tôi lại nhấn đi nhấn lại số điện thoại của cô ấy trên chiếc máy ấy.

 

Cho đến khi mấy con số bị mòn trơn bóng,

tôi vẫn không đợi được cô ấy quay lại đón tôi về nhà.

 

Về sau, họ cũng chẳng quản tôi nữa.

 

Tôi tranh thủ lúc nghỉ, đi bộ mấy cây số đến cửa hàng tạp hóa để gọi điện.

 

Dù chưa từng gọi được, tôi vẫn đi, bất kể nắng mưa.

 

Thậm chí có lúc tôi còn mong mưa lớn hơn, vì tôi nghĩ, nếu mình khổ thêm một chút, biết đâu ông trời sẽ động lòng, cho tôi được nghe giọng nói của cô ấy lần nữa.

 

Những ngày tháng sau đó trôi qua rất nhanh.

 

Tôi không còn ý chí chiến đấu, nhưng cũng chẳng buông xuôi, chỉ sống lay lắt qua ngày.

 

Tôi đang đợi, đợi đến khi mình có thể tự đứng dậy.

 

Cuối cùng, có một ngày tôi nói với mẹ:

 

“Con phải đi rồi.”

 

Thật ra tôi không hiểu nổi mẹ tôi đang nghĩ gì.

 

Đã cứu tôi, sao còn đối xử với tôi như vậy?

 

Nhưng điều đó với tôi không còn quan trọng nữa.

 

Dù sao, hai năm qua đã là quá đủ rồi, dù tôi có nợ bà, thì cũng coi như đã trả xong.

 

Tối hôm đó, mẹ khóc khi nấu cho tôi hai món: một đĩa sườn xào chua ngọt và một con cá hấp.

 

Tôi chỉ ăn được vài miếng, rồi lại hỏi bà lần cuối:

 

“Giang Vãn Nhĩ… cô ấy ở đâu?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ vẫn c.h.ử.i rủa Giang Vãn Nhĩ, nói cô ấy đã bỏ mặc tôi, để tôi hấp hối một mình trong bệnh viện, chờ c.h.ế.t.

 

Bà bảo tôi hãy quên cô ấy đi, rồi đưa cho tôi năm trăm đồng, nói hãy bắt đầu lại từ đầu.

 

Cuối cùng bà nói, Giang Vãn Nhĩ đã đến một thành phố miền Nam, không còn ở thị trấn nơi chúng tôi lớn lên nữa.

 

Nếu tôi không tin, có thể quay lại xem.

 

Thế là tôi trở về căn nhà cũ.

 

Cho đến trước khi mở cửa, tôi vẫn nghĩ Giang Vãn Nhĩ đang ở trong đó chờ tôi, ngồi bên chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt hai quả trứng ốp la.

 

Nhưng trong nhà đầy mạng nhện, trên bàn chẳng có gì, cả căn phòng dường như đã bị dọn sạch, không còn hơi người.

 

Tôi quét đi từng lớp bụi phủ, và bỗng thấy mình thật đáng thương.

 

Tôi bắt đầu oán hận thế giới này, oán hận số phận, vì nó luôn chọn khoảnh khắc đẹp nhất để giáng cho tôi một đòn chí mạng.

 

Tôi nhớ đến bố tôi, nhớ đến Giang Vãn Nhĩ, họ dường như chưa từng tồn tại nơi đây.

 

Thế giới này chỉ còn lại mình tôi, và nơi này… đã không còn là nhà nữa.

 

4.

 

Tôi không ở lại ngôi nhà cũ, mà đi về phương Nam, lang thang khắp những con phố lớn ngõ nhỏ của thành phố ấy, chỉ để tìm một người tên là Giang Vãn Nhĩ.

 

Cuộc sống lênh đênh trôi qua, tôi kiếm được chút tiền, gặp gỡ không ít cô gái tốt.

 

Đã rất lâu rồi tôi không còn mơ thấy Giang Vãn Nhĩ.

 

Cho đến một buổi hoàng hôn, tôi bỗng tự hỏi, liệu mình có cần tiếp tục tìm nữa không?

 

Liệu tất cả những điều này còn ý nghĩa gì không?

 

Những đám mây nơi xa tụ lại rồi tan đi, tựa như cô ấy đã đến rồi lại rời đi, lại tựa như chưa từng xuất hiện. 

 

Tôi dường như đã không còn nhớ rõ nữa.

 

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Giang Vãn Nhĩ đang khóc.

 

Cô ấy ngồi trên chiếc giường sắt tôi từng nằm,

đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn tôi.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Anh còn về nhà không?”

 

Cô ấy hỏi tôi:

 

“Anh đã quên em rồi sao?”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã cam chịu số phận.

 

Bởi dù chỉ là trong mơ, tôi vẫn cảm nhận được trái tim mình siết lại đau nhói.

 

Tôi nghĩ, đời này của tôi, ngoài Giang Vãn Nhĩ ra, không còn ai khác nữa.

 

Tôi có thể chọn ở bên cô đến hết đời, hoặc chẳng bao giờ gặp lại, nhưng trái tim này, đã không thể chứa nổi bất kỳ ai khác rồi.

 

5.

 

Cuối cùng, tôi vẫn quay trở lại thị trấn nhỏ ấy.

 

Giữa dòng người qua lại tấp nập, tôi nhìn thấy Giang Vãn Nhĩ.

 

Cô ấy trông chẳng khá hơn chút nào, tôi thật sự muốn hỏi:

 

“Đây chính là cuộc sống mà em mong muốn sao?”

 

Nhưng khi đám học sinh đùa nghịch chạy ngang, vô tình xô cô ấy ngã xuống đất, tôi vẫn không kìm được mà bước lên đỡ lấy cô ấy.

 

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ, không nói một lời,

cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc nào.

 

Tôi nghĩ, ít nhất cô ấy cũng nên cho tôi một lời giải thích, dù là lời nói dối vụng về, tôi cũng sẽ không vạch trần.

 

Chỉ cần cô ấy tỏ ra hối hận, chỉ cần nói với tôi một câu mềm lòng thôi, tôi sẽ mặc kệ tất cả, ở lại bên cô ấy.

 

Thế nhưng cô ấy lại làm như chưa từng quen biết tôi, như thể giữa chúng tôi chưa từng có những cái ôm, những nụ hôn.