Nefes và Jesé tôn kính hành lễ với vị Đại tư tế mặt mày nhẵn nhụi trước mặt.
Vị đại tư tế của Điện thờ Thần Mặt Trời chính này là chú ruột của tiên vương, ở thời cổ đại khi tuổi thọ trung bình của con người đều khá ngắn thì ông có thể gọi là sống thọ. Mười năm nữa tư tế già sẽ tròn 100 tuổi.
Lão tư tế thờ Thần Ra không giống như lão già ở Đền Thần Mặt Trăng, ông là người tu hành chân chính, năm đó thiếu chút nữa ông đã ngồi lên vương vị nhưng để tránh huynh đệ đấu đá, ông dứt khoát từ bỏ ngai vàng, đi tu tại Đền.
Nơi Jesé bị phạt đi kiểm điểm chính là ở Đền thờ của lão tư tế, ông cũng chính là người đã thay đổi quan điểm của Jesé, nếu không tính quãng đời tu hành mà xét về phương diện cá nhân thì cả Nefes lẫn Jesé đều rất bội phục vị tu sĩ khổ hạnh mang huyết thống vương thất thuần khiết này.
Nefes nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười hiền hoà của đại tư tế, nghĩ thầm: Đáng tiếc đại tư tế vĩnh viễn không can thiệp vào quyền lực của vương tộc, nếu không thì tên tiên vương xa hoa lãng phí ngu ngốc kia tuyệt đối không có cơ hội gieo vạ Ai Cập nhiều năm như thế!
"Vì vương, đây là điều chúng thần nên làm."
Tư tế Yves xua tay, ông mặc áo choàng màu đỏ trắng, lưng hơi còng, sau lưng là người đồ đệ gần 50 tuổi đi theo đỡ ông, dìu ông đến cạnh giường.
Tư tế Yves tuy nhìn già cả, nhưng đôi mắt nâu đậm không chút vẩn đục, bàn tay gầy guộc cầm pháp trượng nặng gần 30 cân trông vẫn rất nhẹ nhàng, không từ chối sự giúp đỡ từ người đồ đệ hiếu thuận.
"Để ta xem nào, ừ, là Mắt thần Ashur đã lâu không thấy... Lần trước, ôi chao, lần trước là chuyện bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nhìn ta này, lại quên mất rồi."
Lão tư tế cười tủm tỉm ngồi bên giường, hiền hoà nhìn Jofar dù đang ngủ thì vẻ lạnh lùng cũng lộ rõ trên giường, đồng thời còn vuốt ve con mèo nhỏ nằm cạnh hắn.
Ánh mắt ông thật sự rất mềm mại, mềm mại đến mức khiến con người ta rung động, giống như người ông tuổi đã cao đang nhìn đứa chắt nhỏ, trên thực tế, tính theo gia phả của vương thất Ai Cập, Jofar quả thật có thể gọi ông là ông cố.
"Đứa trẻ này, mặt mày lúc này trông có sinh khí hơn nhiều, nhất định là nhờ công của ngươi nhỉ." Tư tế Yves vừa xoa đầu mèo nhỏ vừa nói chuyện với người đang ngủ say bên cạnh:
"Ông cố tới rồi, ông tới đón hai đứa về nhà rồi đây..."
Nefes nghe những lời tư tế Yves nói, viền mắt ửng đỏ, khuôn mặt Jesé cũng có hơi động dung.
Cả vương thất cũng chỉ có mình Tư tế Yves thật sự yêu thương vương của họ.
Dưới sự mong đợi của hai vị Đại thần quan Nefes và Jesé, lời ngâm tụng với âm điệu kỳ lạ, tối nghĩa, khàn khàn vang lên, là thần văn dùng để cầu nguyện.
Một bên khác.
Mồ hôi lạnh của Bass chảy ào ào như thác.
Phế điện hoang vu tản ra thứ mùi mục nát mốc meo, trong phòng không chỉ có một con quái vật phát ra tiếng cười khó nghe mà còn có tận hai Jofar.
Vốn cảnh tượng đã đủ kinh khủng thì chớ, cái tên Jofar ôm chặt cậu không buông sau lưng còn có khả năng là hàng giả nữa chứ!
Hơn nữa không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Bass cảm thấy bàn tay kẻ phía sau mình lạnh đến khó tin, ôm mạnh đến mức vai cậu muốn gãy!
Nhận ra người trong ngực sắp run thành cái sàng, còn cẩn thận từ từ nhích người ra khỏi vòng tay mình, Jofar nhíu mày, khóe môi nhếch lên, ý thức được gì đó.
Sự tức giận sinh ra vì bị ép phải nhớ lại quá khứ bị sự buồn cười thay thế, cái tên này còn rất xấu tính, hắn biết thiếu niên trong ngực đang sợ gì, đã cố tình không giải thích thì thôi, còn cố ý ngậm tai mèo vì căng thẳng mà cụp về sau khẽ cắn một cái.
Bass giật thót, đuôi nổ cái bùm thành cây chổi phất trần, tim thiếu chút đã bay vèo ra ngoài!
Đuôi nhỏ: Aaaaaaaa ---
Meo đại gia (muốn khóc):... Huhuhu, quả nhiên con hàng sau lưng là đồ giả, ông đây sắp bị ăn mất kìaaaaa!
Jofar nín cười nhìn thiếu niên tai mèo trong ngực hoá đá.
Ưm, đáng yêu quá.
Càng quá đáng hơn là hắn cúi đầu, cố ý dùng tóc quét nhẹ người Bass.
Mắt bị che khiến việc sờ phải những thứ vốn bình thường cũng dễ làm người ta liên tưởng tới mấy thứ bậy bạ.
Mái tóc suông mượt trải qua bộ xử lý tên "não" biến thành xúc tu trơn tuột bóng loáng hoặc là chiếc lưỡi dài thòng của quái vật, từng sợi tóc lướt qua cổ, cảm giác kì lạ khiến cậu nổi da gà!
-- A, nó liếm mình.
Còn chép miệng.
Bass: R.I.P.
Hoàng thượng hoá đá, vỡ vụn theo gió, khoé miệng người sau lưng cậu càng nhếch cao hơn, khắp mặt mày đều là ý cười.
Con quái vật phía bên kia không nhìn thấy hai người đứng cạnh tường, nó huyên thuyên không ngừng với một Jofar khác, nhớp nhúa xưng Jofar là thân mến, xiềng xích kêu loảng xoảng, trong phòng vang lên tiếng nuốt nhỏ như có người đang há miệng ăn uống.
Quái vật vỗ tay, cười lanh lảnh, "Hì hì, ăn đi ăn đi, đồ ăn ngon không nào Jofar thân ái?"
Quái vật di chuyển sột soạt, đột nhiên nó phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy khoa trương, tức giận gầm nhẹ: "Chết tiệt! Thằng quái vật đáng chết, tay của ta!"
Quái vật khổng lồ rít gào ầm ầm, táo bạo đi qua đi lại.
Giọng nói khô khốc khàn khàn lại vang lên, là Jofar khác đang cười.
Dù Bass không nhìn thấy nhưng trái tim cậu vẫn căng lên theo từng lời mắng nhiếc của quái vật, nếu Jofar phía sau cậu là giả thì người phía bên kia chắc chắn là thật!
Jofar bị gì vậy?
Hắn khiến tay quái vật bị thương nên nó muốn trả thù lại sao?!
Khoé miệng Bass run lên sau đó mím chặt, cậu nín thở lắng nghe tiếng động từ bên kia, trong lòng âm thầm quyết định.
Ánh mắt Jofar cũng dời từ trên người chú mèo trong lòng qua một góc khác, khác với Bass, hắn có thể nhìn rõ hình dạng của quái vật lẫn 'Jofar' trừ tuổi tác thì bộ dạng không khác mình là mấy.
Nụ cười trên mặt biến mất, đáy mắt Jofar lạnh như băng, ánh nhìn xa xôi mãi đến khi Bass trong ngực đột nhiên bạo phát.
Bass thầm đếm 123, sau đó hô to một tiếng, tay dùng sức gạt cái tay trên mặt ra, lộn mèo chạy về phía trước, vì để tránh bị tóm lại, còn đạp ngược về sau một cái.
"A!"
Jofar rên lên, không kịp đề phòng bị đá trúng bụng dưới, trên trán lập tức toát mồ hôi, cắn răng nhịn không lấy tay che lại chỗ xấu hổ bị đá trúng.
Là kiểu đau kinh khủng mà mọi đàn ông đều hiểu nên hiển nhiên hắn không thể ngăn Bass lại.
Jofar bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt đầy phẫn nộ, sau đó hắn tròn mắt kinh ngạc...
Hắn biết Bass nghi ngờ mình là kẻ giả mạo, nhưng sau khi thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, cậu lại không tấn công hắn mà chuyển hướng về phía khác.
Jofar nhìn cậu lảo đảo lao về phía một hắn khác như thể sợ có người đuổi theo sau, bóng lưng vốn đã không cường tráng trông thật chật vật.
Ngay khi thiếu niên nhìn thấy con quái vật cao hơn hai mét, đầu và thân mập như hai quả cầu thịt chồng lên nhau, tứ chi mảnh khảnh, Jofar có thể cảm nhận được nỗi sợ và cơn run rẩy từ cậu, thậm chí đuôi nhỏ đã nổ tung lên, đầu gối run cầm cập như thể muốn quỳ sụp xuống đất.
Nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Bass vọt tới trước mặt một Jofar khác, lưng quay về phía quái vật, nhào về phía Jofar đang nằm dưới đất.
Ôm chặt kẻ bẩn thỉu dưới đất, bảo vệ dưới bụng...
Jofar nhìn tình cảnh này, đồng tử co lại.
Không có ai hiểu rõ chính mình hơn bản thân mình.
Quả đúng như vậy.
Jofar nhìn mình thời niên thiếu, phần từ đầu gối trở lên bị vòng sắt cắm chặt xuống nền đất đè lại.
Bởi vì khớp chân bị chặn, thiếu niên Jofar chỉ có thể nằm trên đất, hắn không thể đứng dậy, cũng không thể quỳ, thậm chí là trở mình cũng không được, chỉ có thể nằm im. Khuôn mặt non nớt, xinh đẹp dính sát với mặt đất toàn là tro bụi, đầy mụn nhọt sưng tấy hồng hồng vì ẩm thấp.
Mái tóc bạch kim quanh năm phủ bụi, vết bẩn kết thành từng mảng trên da đầu, biến thành cục đá dính cứng tại đấy không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Ăn cơm cũng phải nằm úp ăn, uống nước cũng phải nằm úp uống, bài tiết đều không thể đứng lên... Tuy ăn uống rất ít, nhưng bẩn thối là khó tránh khỏi, da thịt trên bắp chân lở loét vì ẩm thấp, nhưng vì thể chất Jofar trời sinh đã mạnh thêm khả năng hồi phục cực tốt mới chịu đựng nổi cách thị nữ xử lý mấy thứ bẩn thỉu, mỗi ngày lúc đưa cơm đến, cô ta sẽ dùng xẻng thô bạo xúc ngang phần da thịt sắp dính chặt với sàn nhà của thiếu niên Jofar để dọn dẹp.
Thị nữ vừa nôn khan vừa thiếu kiên nhẫn làm việc, mỗi khi vị vương tử như con chó hoang tàn tật gào thét giãy dụa vì đau đớn, cô ta sẽ dùng xẻng đập mạnh vào lưng và đầu hắn.
Máu chảy ra từ phần thịt nát trở thành chất bôi trơn khiến việc dọn dẹp dễ dàng hơn một chút mới giúp thị nữ có thể hoàn thành công tác.
Cô ta tùy ý rải thuốc bột lên người hắn... Thị nữ nào có đủ kiên nhẫn bôi thuốc cho đàng hoàng. Sau đó, khi tuổi tác Jofar tăng dần, sức khôi phục càng mạnh, thị nữ phụ trách quét tước thậm chí còn lén lút giảm lượng thuốc độc để tuồn ra ngoài đổi lấy tiền tài.
Tiên đoán nói: Đứa bé này sẽ trở thành tội nhân giết cha giết mẹ, sẽ đạp lên xương cốt cha mẹ leo lên vương vị.
Cho nên Tiên Vương vì để cho chính mình nhi tử chuộc tội, liền ném đứa con còn đang bú mẹ vào phế điện, lúc đầu ông ta còn nửa tin nửa ngờ lời tiên tri nên không định tra tấn chính đứa con của mình, ít nhất vẫn cho vú em chăm sóc đứa trẻ giống hệt mẹ mình này.
Mọi người ca tụng sự nhân từ của lão Vương với đứa bé, cảm thán tiểu vương tử thực sự đã có một người cha tốt.
Tiên Vương vô năng đã quen thói sinh hoạt xa hoa lãng phí khiến Ai Cập dần suy yếu, ông ta bắt đầu giận chó đánh mèo.
Vương nào có thể sai? Vậy đương nhiên là người khác sai.
Đại thần vì lấy lòng vương, vì trốn tránh trừng phạt, đổ hết sai lầm lên Jofar vừa cai sữa, Tiên Vương ỡm ờ thừa nhận tiên tri, đeo xiềng chân xích cổ lên con trai mình.
Sau đó từ từ, theo từng lần thất bại liên tiếp, lần lượt bị các nước láng giềng chèn ép cười nhạo, lão Tiên Vương thật sự bắt đầu trách đứa trẻ kia đã khiến ông ta bất hạnh.
Jofar dần lớn lên, số xích trên người dần tăng thêm.
Vương hậu rốt cục cũng nhận ra lý do vương ghét bỏ mình, bà ta tức giận mắng đứa con chính mình sinh ra, chủ động nói với lão ta rằng: Xin để Jofar vĩnh viễn quỳ rạp dưới đất chuộc tội thay ngài.
Vương hậu biết đứa con trai nhỏ nhất được thừa hưởng vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp từ bà nội, lại nhìn lão Vương có bệnh luyến mẫu nên không nỡ giết Jofar, bà ta vừa ghen ghét vừa căm hận, vờ vịt nói con cái nên thay cha mẹ chịu đau khổ, thành công níu giữ trái tim của Tiên Vương.
Bởi vì một câu nói này mà Jofar vừa tròn mười tuổi năm ấy đã phải chịu sự dằn vặt không dành cho con người suốt mười năm trời...
Jofar kiêu ngạo xưa nay đều quyết chí tiến lên, là vị vua gan dạ nhất, hung hãn nhất nên quá khứ như vậy mới đặc biệt khiến hắn khó chấp nhận được.
Sự thất bại của anh hùng luôn khiến người sùng bái hắn than thở trốn tránh, thậm chí chán ghét mắng mỏ.
Trong thâm tâm Jofar biết rõ mình của quá khứ.... kẻ đang nằm trên đất có bao nhiêu bẩn thỉu, bao nhiêu buồn nôn, bao nhiêu chật vật thì chính hắn càng không thể chấp nhận nổi.
Thậm chí dù đã tự tay bóp nát đầu tiên vương lẫn vương hậu, tru diệt toàn bộ vương thất khi đó, oán hận trong lòng Jofar cũng khó lắng xuống!
Cho nên Mắt thần Ashur mới khiến hắn phải trơ mắt nhìn bản thân của khứ bị tra tấn,
Cho nên mới có hai Jofar,
Cho nên Jofar mới che mắt Bass.
Nguyên nhân chính là vì Bass là bạn đời do hắn tự tay chọn, vậy nên Jofar mới không muốn cậu nhìn thấy cảnh tượng tàn tạ đó.
Nhưng Bass vẫn thấy, em ấy xông tới, em ấy... ôm chặt "hắn" năm đó.
Dù Bass cảm thấy quái vật nhất định có thể nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ làm mình bị thương, trong hai Jofar có lẽ có một kẻ là giả. Nhưng cậu cũng nghe thấy người tên Jofar sẽ bị quái vật hại, không quan tâm chính mình mà xông lên, che chở hắn dưới thân thể mình.
Jofar nhớ lại những lời Bass nói trước đó: 【Sau này em sẽ bảo vệ anh, Jofar!】 【Tin em!】
...
Em ấy không chê những mùi vị tanh tưởi đó sao?
Em ấy không sợ sao?
"Cảm giác này là gì...?"
Jofar chậm rãi đứng lên, tay nắm chặt ngực áo, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía bên kia.
Thời khắc này, thứ nặng trịch dưới lòng bàn tay bỗng buông lỏng.
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Sen cúi đầu nhìn boss nhà mình: Chắc chắn em rất yêu ta.
Bass: Ừm.
Jofar: Em đau lòng cho ta sao?
Bass len lén sờ đầu Sen: Đau lòng muốn chết luôn.
[...]
Vạch trần: Chú mèo đã giúp Bass là bảo hộ từ Nữ thần Mặt Trăng dành cho tín đồ của mình, quá khứ của Jofar đáng sợ như vậy vì từ nhỏ không có ai dạy hắn con người là gì.
Trẻ em hay biến nỗi sợ của mình thành các loại quái vật, ừm... Kiểu như dưới gầm giường có quái vật kéo chân, người xấu đều có ba đầu sáu tay gì gì đó.
Nữ thần: Ashur dám tác oai tác quái trên địa bàn của bà đây á???? Chọc mù mắt giờ!