Cậu chưa bao giờ là người đi một bước tính trước ba bước, từ nhỏ đến lớn đều là con cá mặn nhất giữa đám cá mặn, phó mặc cho đời.
Học tập theo số đông, thi đại học theo số đông, đăng kí trường học theo lời khuyên của thầy cô, chọn công việc theo lời cha mẹ.
Bass là một con lười nhỏ lười biếng, cậu chưa bao giờ động não, ngu ngơ bị roi quẹt mông mới chậm rì rì tiến bước, ngày ngày thẫn thờ, lỡ có ai chọt tỉnh cậu thì cặp mắt to kia liền viết đầy mấy câu 'Tui là ai?', 'Đây là đâu?', 'Tại sao tui lại ở đây?'.
Mẹ Bass luôn than thở bảo: "Con người không phải máy móc, con người ấy à, phải biết kích động, phải không hoàn hảo mới là con người, sweetie thân ái của mẹ, chừng nào con mới biết kích động đây? Xem xem con ngốc như vậy thì cả đời này ba mẹ không bế cháu được rồi~ Haiz, Thánh thần ơi!"
Với mấy lời lải nhải lăn qua lộn lại chỉ có nhiêu đó của mẹ, Bass mặt ngoài thì nghiêm túc nghe, thực ra khi nghe mẹ gọi mình là sweetie dù cậu đã hơn 20 vẫn làm cậu ngượng ngùng rụt cổ.
Trừ lúc ngủ ra thì đầu óc của tui đều đứng yên -- đây là câu Bass dùng để chế giễu bản thân nhiều nhất.
Lúc cậu nhào lên người "Jofar", xộc vào mũi là mùi thối rữa pha giữa đồ ăn đã ôi thiu từ lâu trộn với mùi thịt thối rồi ném xuống hầm cầu lên men mới có, mũi mèo vốn nhạy khiến cậu còn ngửi được chút mùi tanh ngọt. Nói thật, ai ngửi được đều bị nó xông đến ói ra chứ đừng nói tới mèo.
Dạ dày Bass sôi trào, trong phòng khá tối nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu lại thấy rõ "Jofar" đang cuộn tròn dưới đất trông ra sao.
Nên miêu tả thế nào đây?
Trong nháy mắt ấy, mắt Bass cay xè, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực dâng không phải sự ghê tởm mà là phẫn nộ, là khiếp sợ và đau lòng.
Cậu không chấp nhận được con sen vốn nên kiêu ngạo và lạnh lùng của mình lại bị giày xéo thành bộ dáng không bằng một tên ăn mày thế này!
Bass không thể tìm hiểu nguyên nhân, thời gian không cho phép, hơn nữa đây cũng không phải lĩnh vực cậu am hiểu.
Cho nên khi cậu nhìn thấy dáng dấp hiện tại của "Jofar", đầu óc liền trống rỗng, ví dụ như việc đây chỉ là ác mộng do Mắt thần tạo ra, người trước mặt có thể chỉ là hình chiếu từ hồi ức mà không phải người thật nên dù cậu nhào lên cũng không giúp được gì, thậm chí quái vật không chừng còn có thể lãnh thành tựu double kill gì đó... Cậu không nghĩ được nhiều đến thế.
Bass hấp tấp nằm nhoài trên người "Jofar" đang co tròn dưới đất, dãn rộng cơ thể hết mức, dùng bụng che lại phần đầu và cổ yếu ớt của con người, ngay cả đuôi cũng quấn lấy cánh tay "hắn", mạnh mẽ ôm chặt!
Em không biết làm vậy có tác dụng hay không... nhưng em sẽ bảo vệ anh!
Bass nhắm mắt chờ chuyện kinh khủng sắp phát sinh.
Quái vật với thân hình méo mó nghiêng đầu, nó không nhìn thấy Bass nhưng nó biết có thứ gì đó đang ở đây, quái vật chớp đôi mắt đỏ ngầu đầy nghi ngờ, khoé miệng nhếch cao phát ra tiếng ùng ục khó hiểu.
Nó nghĩ không ra nên không thèm nghĩ nữa, duỗi tay mò về phía "thiếu niên Jofar" đang nằm trên mặt đất.
Đương nhiên.
Dưới góc nhìn của Jofar đã trưởng thành, nơi bàn tay dài nhỏ của con quái vật sắp chạm vào lại là lưng Bass.
"Bass!"
Jofar cuối cùng cũng thoát khỏi sự kinh ngạc, hắn trầm mặt chạy nhanh về phía Bass, rút dao ra, dùng sức đạp mạnh về sau nhẹ nhàng nhảy một khoảng xa lao tới!
Mục tiêu của hắn là cổ con quái vật.
Dao của Jofar đủ mạnh để chém đứt một cột đá!
Bass nghe giọng Jofar, sợ đến co chặt thân thể, "thiếu niên" đang im lặng phía dưới khẽ nâng mặt, đôi mắt vô thần nghi hoặc nhìn về hướng mu bàn tay mình.
Thời gian luôn bị kéo dài khi tinh thần người ta đang căng thẳng, dằn vặt tinh thần khán giả.
Bass, Jofar và quái vật --- Ngay khoảnh khắc Bass sắp bị con quái vật bắt được, khoảnh khắc Jofar sắp tấn công con quái vật, cửa sổ phế điện đột nhiên bừng sáng!
Hào quang vàng rực như bó tơ vàng bắn vào, dát vàng khuôn mặt mọi người nơi góc phòng âm u!
"A ---- "
Quái vật bị soi trúng tan biến trong chớp mắt, không kịp kêu gào, tiếng kêu ngắn ngủi im bặt đi cực kỳ đột ngột.
Jofar tấn công thất bại, dùng sức vặn người, lúc hạ xuống còn lảo đảo một chút mới dừng được, tóc dài tung bay, Jofar quay đầu, híp mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Mi mắt Bass bị ánh sáng mạnh loé đỏ lên, cậu kinh ngạc mở mắt, còn chưa kịp thấy rõ tình hình, đồng tử liền bị kích thích trào nước mắt sinh lý, không thể không che mắt.
Bass mở to mắt, bật dậy, xuyên qua tầm mắt mờ nhòe hơi nước, cậu nhìn thấy "Jofar" trên đất cũng dần tan biến theo sự lan tràn của ánh sáng.
"... Hoá ra hắn mới là giả." Bass tự lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, cổ tay bị một người khác nắm chặt, Bass xoay người, nhìn thấy Jofar thật.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Bass không thấy rõ biểu cảm của Jofar trong ánh sáng, cậu chỉ nghe giọng nói của hắn, giọng rất nhẹ, không phải kiểu thì thầm, mà là cảm giác nhẹ nhàng như đang chuyện trò với tình nhân.
"Hả?" Bass nghía qua cảnh tượng bên ngoài, "Không phải chúng ta tạm thời không thoát ra được sao?"
"Có thể rồi, có người tới đón chúng ta." Jofar khom lưng cẩn thận bế cậu lên, vẫn là kiểu ôm công chúa Bass ghét nhất nhưng lại là cái ôm lãng mạn nhất với một cặp đôi, hắn nói: "Bass, chúng ta về nhà thôi."
Hai chữ về nhà đánh tan mọi nghi hoặc và sợ hãi trong Bass.
"Ừm!"
Bass trịnh trọng gật đầu, kích động nhìn Jofar dẫn mình bước đến cửa lớn.
Cửa lớn phế điện vốn dẫn đến bóng tối, Bass đến nơi này thông qua nó, nhưng lúc Jofar mở cửa lần nữa, bên ngoài lại là tia sáng chói lóa.
Bass nhắm mắt theo bản năng, vòng tay ôm cổ Jofar.
Không một tiếng động.
Hào quang chói lọi cũng tản đi ngay sau đó, cả phế điện lẫn bóng tối đều không tồn tại, như giấc mộng hoàng lương, biến mất như sương sớm.
...
Trong tẩm cung.
Chú mèo đen meo méo giật mình nhảy bắn lên như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, vừa mới kêu hai tiếng đã bị người ta ôm lấy.
"Ta ở đây, Bass."
Một câu nói đã giúp nguyên con mèo Bass an tâm hơn phân nửa, nhưng vẫn hơi bất an nhảy lên ngực Jofar, vùi đầu vào cổ hắn.
"Meooo!"
Anh sao rồi, vẫn khoẻ chứ?
Chú mèo đen lo lắng kêu to, hai móng vuốt víu mặt Jofar, cái cổ duỗi dài thật dài, híp mắt như con rắn nhỏ dò xét khắp mặt Jofar.
"Ngao!"
Đưa mặt để em kiểm tra xem có vết thương nào hay không nào?
"Gào gừ ~ "
Phù ~, không có, quả nhiên chỉ là mơ...
Hoàng thượng thở phào một hơi buông móng, như người cha già dùng cặp đệm thịt xoa xoa dẫm dẫm từng nơi trên người Jofar, còn chôn đầu vào tóc hắn ngửi ngửi, car tai cũng không tha, chỉ sợ có vết thương nào chưa phát hiện ra.
"Meo ~ "
Nơi này không có, tốt quá, nơi này cũng không có! May mà anh không sao, nếu không chắc em chỉ còn nước đập đầu chết cạnh sông Nile để tạ tội thôi huhuhu...
Jofar cũng vừa tỉnh lại, hắn nhìn Nefes và Jesé mừng rỡ muốn tiến tới liền giơ tay cản lại, để Bass tùy ý nhảy qua nhảy lại kiểm tra.
Nhận thấy mũi mèo gần như muốn vùi vào trong tóc mình, ánh mắt Jofar mới có chút biến hóa mờ nhạt, cho dù là sắc xanh nhạt nhẽo, cũng đủ để người ta tỏ tường tình cảm tinh tế và dịu dàng trong ấy.
Mèo rất đáng yêu, nhất là khi chúng nó dùng cái mũi lành lạnh ẩm ẩm lướt qua người bạn, an ủi trái tim bạn, không một ai không gục ngã trước sự đáng yêu ấy.
Ở phế điện trong mơ, hành động vội vã chạy đến bảo vệ hắn của Bass đã in sâu vào tâm trí, ánh mắt Jofar như ngậm lấy ánh sáng, kéo Bass vẫn đang nỗ lực kiểm tra thân thể hắn đến trước mặt, nghiêng đầu chầm chậm hạ một nụ hôn xuống mặt mèo.
Hắn hé môi cắn nhẹ tai mèo, trượt qua bộ lông mượt mà tới sống mũi rồi tới đôi mắt linh động.
Bên trái, bên phải.
Dọc theo khoé mắt, phần lông nhọn bị đôi môi hồng quét qua, "bụp" một tiếng rơi xuống chòm râu dài, vài giây sau lại vòng qua nó, lướt đến miệng, cuối cùng, nụ hôn kết thúc bằng một cus chạm nhẹ lên mũi Bass.
Jofar rất ít khi biểu lộ cảm xúc của bản thân, lúc gần gũi nhau cúng khó tránh khỏi cảm giác bễ nghễ của kẻ bề trên, kiểu thân mật triền miên như bơi trong biển mật như thế này cực kỳ ít ỏi.
Bass tưởng là do Jofar vui vì cả hải vẫn sống sót sau tai nạn, "meo meo" hai tiếng nhắc hắn cẩn thận dị ứng, cổ họng phát ra tiếng rừ rừ làm nũng.
Cậu cực kỳ ~ thích Jofar hôn mình như vậy ó!
Một người một mèo điên cuồng rắc cơm chó.
Nefes:...
Jesé:...
Nefes: Nói thật, kẻ ngu cũng nhìn ra chúng ta là đồ thừa.
Jesé gật đầu: Ừ.
Nefes: Xem đi, kẻ ngu còn ừ nữa.
Jesé:...
Con mẹ nó một ngày không chọc tức ta thì ngươi sẽ chết chắc? Sẽ chết thật chắc?!
Hai người cố ý để lại không gian riêng cho vương và Bass, hai vị đại thần quan lặng lẽ ngước mắt chờ đúng thời cơ, ngay khi Jofar dừng lại liền nhanh chóng nói: "Vương."
Hai tay Jofar xoa nắn đệm thịt của Bass, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Nefes: "Sau khi ngài ngủ say, tất cả đều tiến hành theo chỉ thị của ngài, đại tư tế Yves mệt mỏi quá mức do ngâm tụng thần văn vì ngài quá lâu nên thần đã sắp xếp chỗ nghỉ cho đại tư tế trước lúc ngài tỉnh, ngài có muốn gặp ông ấy một lần không?"
Jofar: "Không cần, cứ để ông ấy nghỉ ngơi, các ngươi cũng lui xuống, phái người giám sát Assyria đi."
"Vâng."
Nefes và Jesé khom lưng hành lễ, lui ra cửa.
Bởi vì Jofar từng nói không nên tin Nefes lẫn Jesé trong mơ nên nhóc ngốc Bass tin là thật, dõi theo cả hai đã ra ngoài mới thôi cảnh giác.
Một người một mèo nằm lặng trên giường một lát, Bass mới bắt đầu hỏi những điều liên quan đến ác mộng của Jofar.
Có lẽ trước đây Jofar tuyệt đối sẽ không kể với Bass, nhưng bây giờ... đôi mắt xanh phản chiếu ánh nhìn quan tâm từ chú mèo, Jofar thấp giọng, từ từ xé mở vết thương cũ từ quá khứ kể tóm tắt cho nó nghe.
Bass gần như bùng cháy sau khi nghe kể xong, "ngao ngao ngao" chửi bậy thăm hỏi hai kẻ ngu tiên vương và vương hậu, nghe Jofar kể cách thị nữ đối xử với hắn ra sao, cả khi những vương tử và công chúa khác đến "xem" vương tử quái vật, Bass cảm thấy mắng chửi thôi cũng không đủ để miêu tả lửa giận của mình nữa, cậu đứng dựng lên bằng hai chân sau, chân trước không ngừng tung miêu quyền với không khí, hận không thể kéo mấy người kia ra ngoài băm thành tám mảnh!
"Meo!"
Cái chân giò ông ngoại nó!
Bọn chúng vẫn còn là người à? Không, đều là súc con mẹ nó sinh hết!
Bass: "Gào gừ!" Còn thị nữ kia đâu? Không thể tha cho cô ta, quá ác độc, nếu không nhờ thể chất anh tốt thì đã sớm bị cô ta tra tấn đến chết rồi!
Jofar ôm chú mèo đen vào ngực một lần nữa, "Tất nhiên là không, có một lần cô ta đến đưa cơm và sỉ nhục ta, ta kéo chân cô ta lại."
Bass: "Ngao?" Sau đó thì sao?
Jofar: "Ta kéo cô ta ngã xuống rồi từ từ lôi đến trước mặt, bóp nát cổ cô ta."
Bass: "... Meo." Hả, ừm, không nên tự trách, cô ta nên bị thế!
Jofar cười khẽ, hắn hoàn toàn không áy náy, thậm chí nhớ tới gương mặt sợ hãi và tiếng kêu gào của thị nữ vẫn khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Bass an ủi con sen " mong manh", đau lòng hôn cằm hắn hỏi tiếp: Sau này anh trốn ra ngoài bằng cách nào ?
Jofar trả lời: "Sau đó, Nefes lúc ấy còn chưa phải là đại thần quan mà chỉ là tư tế cấp cao bỗng nhiên tìm tới ta, nàng có huyết mạch từ đại tư tế nên có thể tiên tri vài việc, được thần linh mách bảo, nàng đặt cược lợi thế trên người ta, từng chút một lén lút tiếp xúc ta, sau khi ta ra ngoài sau, ta phong nàng thành đại thần quan, nàng là đại thần quan duy nhất trong lịch sử Ai Cập được hầu hạ trước mặt vua.
Bass "À" lên một tiếng, suy nghĩ một chút bỗng nhiên ngẩng đầu: "Meo ~" Không đúng, nếu vậy thì Nefes phải rất trung thành với anh chứ.
Sao lại không đáng tin cho được?
Jofar khựng lại, cười nhẹ: "Đừng đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài."
Bass: Ồ...
Chắc là do cậu ngốc nhưng Jofar giỏi mấy chuyện này nhất hơn nữa chắc anh ấy không nói dối đâu. Cục than đen vò đầu, không hỏi tiếp.
"Lão nữ quan Alena là thị nữ thứ hai đưa cơm cho ta."
"Meo?!"
"Bà ấy không như kẻ đầu tiên, bà ấy luôn làm đúng phận sự của mình nên ta để bà ấy làm nữ quan hầu cận."
"Miêu ~ "
Bass vẫy đuôi, tự hào nghĩ: Nhìn con sen nhà tui xem, ai dám nói anh ấy biến thái khát máu, rõ ràng ảnh là người tốt biết tri ân báo đáp.
Meo đại gia víu khuôn mặt tuấn tú của Pharaoh, bẹp bẹp hôn hai cái liền được đối phương hôn ngược lại.
Một người một mèo sến sẩm cảm thụ hơi thở của nhau, dù không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nhau thôi cũng cảm thấy thật ngọt ngào.
Jofar nhắm mắt lại, nhếch môi: "Em đang thương hại ta sao? Vì cảm thấy quá khứ của ta quá đen tối quá khốn khổ?"
"Meo!" Đương nhiên là do thương anh nha!
Bass meo meo với hắn: "Haiz... làm em đau lòng quá chừng."
Nghe vậy, Jofar sung sướng cười thành tiếng, bàn tay vuốt lưng Bass, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng móc đuôi Bass, cảm thấy vui sướng và thoải mái hơn bao giờ hết.
"Meo."
À phải rồi, Jofar à, tại sao anh lại thích mèo đến vậy?
Bass nằm chếch bên gối, câu được câu không hỏi.
Jofar suy nghĩ một chút, lại nhíu mày lại, "Ta, quên rồi..."
Bass: Quên?
"Ừ, đại khái là trời sinh đã thích."
"Ngao."
Bass gật gật đầu, tiếp tục phấn khởi tán gẫu chuyện khác, Jofar rất bận, bận đến mức ban ngày Bass chỉ có thể lén lút ngửi quần áo hắn, ngủ vùi để giết thời gian, hiếm khi hai người có thời gian rảnh ôm nhau trò chuyện khiến miệng Bass không ngừng lại được.
Jofar không cảm thấy phiền, nằm nghiêng bên giường, chăm chú mèo của hắn.
Những cảm xúc toả ra như một dầm nước sâu, nhấn chìm người ta, kéo dài tận cùng thời gian...
...
...
Vương tử quái vật với thân thể đầy vết thương đã tru diệt tất cả những kẻ người hắn căm hận, hắn để trần thân trên ngồi ngoài đại điện, lửa lớn ngút trời cháy hừng hực sau lưng, thi thể Pharaoh mất đầu và vương hậu nằm dưới chân hắn.
Lời tiên tri giết cha giết mẹ đã thành hiện thực.
Nefes vẫn là tư tế nén sợ tiến tới quỳ dưới chân hắn.
"Bệ, bệ hạ, bây giờ ngài là người thừa kế duy nhất, không còn kẻ nào dám làm hại ngài nữa, ngài..."
"Nefes."
Giọng nói khàn đặc, ngữ điệu kỳ quái cắt ngang lời khen tặng của Nefes, nàng sửng sốt rồi cúi đầu xuống thấp hơn.
"Nefes ở đây."
Tân vương vẫn chưa nói năng trôi chảy hướng đôi mắt vô thần xuống nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quỳ dưới đất, hỏi: "Ngươi, có từng, gặp một thứ có lông, đuôi, trơn tuột ."
Nefes nghe không hiểu, "Dạ? Xin lỗi bệ hạ, xin ngài lặp lại một lần."
Tân vương lặp lại một lần, cách dùng từ lẫn ngữ điệu đã tốt hơn chút, lần này Nefes nghe hiểu.
"Có đuôi, lông xù và trơn tuột..." Nefes suy nghĩ một chút, nghi hoặc: "Ngài gặp nó ở đâu?" Theo lý mà nói không có động vật nào dám đến phế điện mới đúng.
Tân vương lắc đầu.
"Ta, chưa từng thấy nó, nhưng hình như nó từng đến, nó bảo vệ ta, nó có đuôi, rất dài."
Nefes: "..." Cái, cái thứ này rốt cục là cái quần què gì chứ?!
Cuối cùng, đối mặt với đôi mắt trống rỗng đáng sợ ấy, trán Nefes toát mồ hôi, đột nhiên nhanh trí nghĩ ra, người Ai Cập yêu thích mèo, trong cung trước đây cũng có vương tử và công chúa từng nuôi, có thể là mèo bắt chuột vô tình lạc vào phế điện, khiến tân vương nhìn thấy.
Nàng lập tức nói: "Bệ hạ, thứ ngài miêu tả là mèo, một đám nhỏ đáng yêu có bộ lông mềm mại với cái đuôi dài và đôi tai tam giác, Miêu Thần cũng là thần bảo vệ Ai Cập đấy ạ!"
Trong đôi mắt vô thần của tân vương nhiều thêm thứ gì, hắn nghiêng đầu, nói với người phụ nữ trước mặt rằng:
"Ta thích, mèo."
Ta thích.
Mèo.
Tác giả có lời: 【 Vở kịch nhỏ 】
Bass: Anh nói em là ánh sáng trong lòng anh.
Jofar: Ừ.
Bass trầm mặc một hồi, nói: Nhưng em là màu con mẹ nó đen mà.
Jofar:...
ĐM: Cứ hễ muốn ch*ch nhau là số chữ tăng gấp đôi 😀. Ok, I'm fine (mới là lạ).