Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 73: Jerusalem



Editor: Đan Mộc

Khu săn bắn ngoài vương thành.

Gió thổi qua những chiếc lá, khuấy động những ngọn cỏ mềm mại vàng ươm trên bãi cỏ.

Một thảo nguyên cỡ một sân golf được khai hoang và một số ngọn đồi nhỏ được khoanh vùng lại, để nô lệ trông giữ và chăm sóc, chỉ cần như vậy là đủ để giới quý tộc đi săn trên lưng ngựa vào thời gian rảnh rỗi. Khu săn bắn là nơi sinh sống của linh dương, hươu và các loài động vật an toàn khác, tất cả chúng là con mồi cho các quý tộc.

Cây sung và cây chà là nương tựa nhau mà lớn, quả chà là treo lủng lẳng trên cây, những cây cọ cao to, tán cây che khuất ánh mặt trời, dưới bóng râm của chúng là cỏ dại rậm rạp.

Tháng 11 ở Ai Cập, nhiệt độ không khí ban ngày vẫn cao như cũ.

Linh dương và hươu được nuôi trong bãi săn vung móng trước chống lên thân cây, ngẩng đầu ăn lá cây và quả chà là.

Linh dương non và hươu con thì vô tư đuổi theo thỏ rừng, nhảy nhảy nhót nhót, ngây ngốc đâm chỗ này đụng chỗ kia.

Những lúc không có quý tộc đến chơi cưỡi ngựa bắn cung, mỗi ngày đám động vật nhỏ trải qua đều rất vui vẻ, bởi vì không có sư tử và chó rừng nên Jofar không hay tới toà hành cung này, những động vật này sinh sôi số lượng lớn đến mức sắp ăn sạch núi.

Người phụ trách quản lý không dám tự ý giết chúng bán đi nên chỉ có thể căng da đầu nuôi hết, chịu khó cấy thêm ít cây cối cho chúng ăn.

Bây giờ Pharaoh đột nhiên bí mật tới đây, quản lý ngậm kín miệng, trong lòng vui vẻ, lập tức gọi nô lệ bắt vài con mồi đem xuống bếp, chuẩn bị bữa tối cho vương.

Người quản lý: Hừ, đã sớm không vừa mắt cái đám chỉ biết ăn ăn ăn này!

Ở lối vào khu săn bắn, trong một chiếu lều che nắng đỉnh hình vuông, Jesé cởi bỏ trang phục đại thần quan, đổi sang một bộ trường bào bọc vai màu xám bình thường, cung kính dâng một tờ giấy cho Jofar đang ngồi trên ghế gỗ.

Trong lều còn có rất nhiều người hầu và thân binh của vương, bọn họ đều thay đổi quân áo bình thường của tư binh phục vụ cho quý tộc, cố ý không đeo bất kỳ tiêu chí có tính biểu tượng nào, canh giữ ở bốn phía quanh lều.

Biết vương muốn tới hành cung, hai vị đại thần quan quyết định tách nhau ra hành động, một người ở lại vương cung, một người đi theo bên người vương.

"Vương đoán không sai, Saya đã triệu tập một số đông nhân thủ cùng các cựu thần ngày trước trở về trước cựu thần, thành lập một quốc gia mới phía đông Assyria tên là Sidar, nếu nói Assyria không nhúng tay vào đó là việc không thể nào."

Jesé lạnh lùng nói: "Nếu chúng ta muốn tấn công nơi này, cần đi từ Hạ Ai Cập qua Jerusalem và hai thành nhỏ của Assyria, điều này khá nguy hiểm. Người này rất thông minh, hắn biết rõ nên dựa vào Assyria, tránh xa Ai Cập, cho dù biết đến ngài đang hôn mê cũng không buông cảnh giác, quyết tâm ổn định trong yên lặng."

"Ừm."

Jofar một tay đỡ đầu, hai chân bắt chéo, mặc một chiếc áo choàng trắng có ống tay phủ kín cơ thể, không đội vương miện mà chỉ đeo một món trang sức vàng hình con mắt thần Horus trên trán.

Hắn lười biếng cầm tờ giấy giữa các ngón tay, đôi mắt xanh lạnh lùng liếc qua nó một chút rồi ném lên bàn.

"Trải qua hơn nửa năm, những bộ lạc gia nhập sau trận chinh chiến cơ bản đã thích ứng sinh hoạt ở Ai Cập, nô lệ bạo động cũng chậm rãi biến mất, qua hơn nửa năm nghỉ ngơi đã đủ để Ai Cập thở dốc."

Jofar bình tĩnh nói: "Lễ hội thu hoạch sắp đến rồi, sau lễ thu hoạch, quốc khố Ai Cập sẽ đầy ắp, dân chúng thịnh vượng, chúng ta có thể tuyển chọn thêm càng nhiều chiến binh ưu tú, chế tạo áo giáp mạnh hơn và chiến xa đẹp hơn!"

Jesé bị sốc, ông ngửi được mùi khói thuốc súng từ những lời này.

Hoá ra vương đã sớm dự định tiếp tục chinh chiến ư? !

Mặc dù các vị đời vua Ai Cập đều là những nhà lãnh đạo quân sự chỉ huy quân đội, việc tham gia chinh chiến đến chết là rất bình thường, nhưng vương của bọn họ đã khuếch trương lãnh thổ Ai Cập rộng ra rất nhiều, dòng dõi Ai Cập lại quá mỏng manh, chiến tranh vốn vô tình và tàn khốc, sinh mệnh trên chiến trường chỉ là thứ hàng rẻ tiền dùng một lần.

Jesé chưa bao giờ nhận ra rằng vương của họ vẫn còn tham vọng tiếp tục chinh chiến. Rõ ràng suốt nửa năm nay, nhờ có Bass nên vương đã ôn hòa hơn nhiều...

Jesé không khỏi khuyên can: "Bệ hạ, xin tha thứ cho lời nói và hành động của thần, vương thất có quá ít người thừa kế. Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài, thì dù lãnh thổ Ai Cập có rộng lớn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ trở thành bữa ăn của người khác!"

"Ta chỉ muốn Jerusalem và Edom."

Ánh mắt Jofar xuyên qua ngoài chiếc lều không che kín bốn phía, rơi vào người quái vật nhỏ đen kịt dưới ánh mặt trời cũng không thấy rõ mặt đang chạy nhảy trên sân cỏ nào đó.

Quái vật nhỏ đen xì như báo đen bản mini, "à wú à wú" hưng phấn đuổi theo sau chú hươu con vừa ra đời nào đó, bốn vó tung bay, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, hồng hộc chạy theo đến là vui vẻ.

Rõ ràng là một con mèo lại trông không khác gì một con husky trong tương lai.

Hơn nữa, nó còn cực kỳ hèn hạ kêu lớn sau lưng người ta: "Khà khà khà, kêu đi bé cưng, kêu rách cổ cũng không có ai tới cứu đâu! Khà khà khà ~~~ "

Hươu con mới sinh vừa chạy vừa run rẩy, bị con quái vật đen nhỏ hơn nó gấp mấy lần kia dọa sợ, nước mắt lưng tròng khóc thét.

Vừa qua chỗ ngoặt, meo đại gia dùng sức vồ tới, thật sự cắn trúng chân sau con hươu.

Tiếng kêu đau đớn của con hươu con đã thu hút hươu mẹ đang gặm cỏ trong đàn.

Hươu mẹ vốn là không xem Bass là mối đe doạ, cho dù con mình bị đuổi theo cũng chỉ khinh bỉ liếc nhìn cái con không cao bằng chân con mình rồi tiếp tục gặm cỏ.

Nhìn chúng nó truy đuổi đùa giỡn, xem như là đang huấn luyện năng lực chạy trốn cho con, lại không nghĩ rằng tên khốn này thật sự dám cắn con nó!

Hươu mẹ phẫn nộ vọt tới, cuốn theo một tầng đất vàng!

Bass vốn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi đi săn, nhìn thấy một con hươu lớn cúi đầu chạy về phía mình như thể muốn đâm vào mình, sợ đến mức buột miệng kêu meo một tiếng thảm thiết rồi quay đầu bỏ chạy.

Lần này đổi thành hươu mẹ kêu to phía sau: Ngươi kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu đâu!

Bass vừa chạy thoát thân vừa khóc thét kêu cha gọi mẹ: "Ngao ---- "

Jofar --!

Mau hộ giáaaaaaa!

"Xì, "

Nhìn chú mèo lúc nãy còn diễu võ dương oai giờ vừa kêu thảm vừa chật vật chạy trốn khiến các thị nữ và thân vệ suýt cười thành tiếng, ngay cả Jesé nhìn thấy cũng cong cong khoé miệng.

Jofar cười ra tiếng, cầm lấy cây cung nặng trịch đặt trên bàn bên cạnh, hắn đứng dậy giương cung, lắp mũi tên vào, vẻ mặt bình tĩnh lại, nheo mắt nhắm vào con hươu đang đuổi theo Bass.

Dây cung bị kéo căng đến cực hạn, phát ra tiếng kêu cót két, ngay khi hươu mẹ nhảy lên định đâm đầu vào Bass, Jofar nhắm đúng thời cơ đột nhiên buông tay.

"Coong!"

Dây cung rung mạnh, mũi tên bay đi như một cái bóng, cắm phập vào giữa trán con hươu, sức mạnh trên mũi tên quá lớn khiến xương sọ con hươu bị bắn thủng, thậm chí còn bay ngược về sau một đoạn trước khi đập xuống đất, chớp mắt mất mạng!

"Đẹp!"

Jesé và thân binh phát ra tiếng cười, lớn tiếng reo hò khen hay.

Bass nghe thấy tiếng cười và reo hò của bọn họ mới quay đầu lại nhìn xem, phát hiện trên đầu hươu mẹ vừa rồi còn muốn giẫm nó đã cắm một mũi tên, ngã xuống đất không nhúc nhích liền thở phào nhẹ nhõm.

Nó toe toét nhìn về bóng người màu trắng vừa đặt cung xuống trong chiếc lều đằng xa, chạy chậm lại, vui vẻ trở về lều.

Những người đi theo Jofar lần này đều là những tâm phúc sẵn sàng dâng hiến sinh mệnh và mọi thứ cho hắn, ở bên ngoài, Jofar đối xử với đám thân binh này cũng không tồi.

Chờ bọn họ vui mừng vì sự dũng mãnh của chủ nhân mình xong, Jofar liền hạ lệnh để một bộ phận ở lại canh giữ cạnh lều, số còn lại có thể đi săn, cứ 4 tiếng lại đổi một tốp.

Kẻ săn được nhiều con mồi nhất sẽ có thưởng.

Những chiến sĩ và tướng lĩnh này không một ai không thiện chiến dũng mãnh, vừa nghe lệnh vua xong đều lộ ra biểu cảm mừng rỡ, ngứa nghề khó nhịn cầm cung lên, hành lễ xin cáo lui, hô hào đồng bạn cùng lên núi.

Thừa dịp bọn họ đi xa, Bass còn chưa trở lại, Jesé thấp giọng dò hỏi: "Vương, tại sao ngài chỉ cần Jerusalem và Edom?"

Edom bị Saya chiếm cứ nên nhất định phải đánh. Chuyện này Jesé còn hiểu, nhưng Jerusalem... quả thật ở đó nền văn hóa và tri thức phong phú, nhưng vị trí của của nó lại không thuận lợi, thường xuyên bị tấn công và tàn phá bởi chiến tranh, ngay cả khi nó có một số lợi thế thì cũng không đáng để Đế chế Ai Cập phải hành động, Ai Cập chiếm nó chẳng khác gì ban phước cho nó!

Không ngờ Pharaoh trẻ tuổi lại dịu dàng nói: "Bass thích tên nơi này."

"......"

Khoé miệng Đại thần quan giật giật, tuyệt đối không hoài nghi tính chân thực của câu nói trên.

Chỉ dựa vào sự sủng ái hiện tại của vương dành cho thiếu niên, việc đánh hạ một toà thành để tặng cho cậu, là hoàn toàn hợp --- con bà nó lý!

Jesé dùng sức nghiến răng với con mèo nào đó.

Chỉ là đại thần quan không biết, Bass thật sự bị oan.

Hôm qua Jofar dạy Bass xem bản đồ, Bass là một tân nhân loại, sau khi thế giới bạo phát một tai nạn kinh hoàng khiến thế giới tương lai sinh ra sự đứt gãy văn hóa, việc tìm hiểu về lịch sử của nhân loại quá khứ được ghi chép rất ít trong sách.

Nhưng với tiếng tăm của Jerusalem nên Bass vẫn biết một chút.

Khi Jofar kể với cậu về nơi này, mắt Bass sáng lấp lánh nói: "Em biết nơi này, nơi này rất đẹp, tên cũng rất hay! Em rất thích tên của nó, ngầu!"

Vị vương tuấn mỹ vương nhìn đôi mắt to xinh đẹp của chú mèo nhà mình, yên lặng bị đáng yêu đánh trúng rồi, lâm thời ra quyết định chiếm lĩnh khu vực này.

Giống như tặng châu báu vậy.

Chỉ em thích, ta sẽ tặng em mọi thứ mà ta có thể lấy được.

"Sen ới!"

Bass meo meo nhảy nhót trở về, nhào lên người Jofar, mà Jofar đã đeo sẵn bao tay, dang rộng vòng tay bế như em bé ôm nó vào ngực.

Biết vương mà có mèo thì dù bên cạnh đứng bao nhiêu người đều có thể biến thành thế giới hai người, Jesé hừ nhẹ rút về góc.

Lão nữ quan Alena mỉm cười dâng khăn ướt lên, để Jofar lau chùi bốn cái chân nhỏ đầy bụi của Bass.

Lau chân xong, hôn đệm thịt một phát rồi lại dùng lược nhỏ chải lông.

Bass nằm sấp, thoải mái kêu rừ rừ, nhìn lông rụng trên người được Jofar chải ra, đặt lên khăn vải đã trải sẵn trên bàn.

"Khu săn bắn chơi vui không?"

"Vui lắm!"

Bass thở hổn hển, lớn tiếng meo meo.

"Ừm." Jofar nhếch môi, nheo mắt lại như đang cười, "Ở cạnh ta trong vương cung và bãi săn thú thì cái nào vui hơn?"

"Đương nhiên là..."

Bass trả lời được nửa câu, đột nhiên da đầu tê rần, linh cảm không lành lạnh lẽo thổi qua đỉnh đầu nó. Nó cẩn thận ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Jofar một chút, quả nhiên.

Tên chó kia mặc dù đang cười nhưng khí thế đặc biệt khiến người ta sợ hãi!

"Ực."

Bass nuốt một ngụm nước bọt, lập tức rõ ràng đây là câu hỏi (chí mạng) của bạn trai, nhanh chóng meo meo nịnh nọt nói: "Đương nhiên là ở cạnh anh, ở cạnh anh siêu có cảm giác an toàn! Cực kỳ tốt!"

Jofar sao không biết nó đang nói dối, nhưng chỉ cần nghe Bass nói như vậy, nụ cười trên mặt liền chân thật hơn nhiều.

Tối hôm qua con vật nhỏ này nghe có thể ra ngoài chơi, vui vẻ đến mức trong đầu toàn là đi săn, bò ở trên người hắn hưng phấn thì thầm thật lâu khiến Jofar không thể chợp mắt cả đêm.

Jofar muốn làm chuyện đó đó, nhưng Bass vẫn còn hơi giận chuyện lần trước nên nói cái gì cũng không chịu.

Khiến Pharaoh ngang ngược độc đoán đen mặt cả một ngày.

Hắn không nói cho nó biết bãi săn chỉ có thể đi săn vào ban ngày, mà nó thì không thể duy trì dạng người vào ban ngày, định khiến nó thất vọng với bãi săn rồi ngoan ngoãn quay về nằm trong ngực hắn.

Kết quả là, Jofar đánh giá thấp độ Husky trong Bass rồi, mèo nhà hắn đứng trên mặt cỏ bằng phẳng còn có thể làm bộ như mình là một con báo, gào gừ truy thỏ đuổi gà, vui chơi khắp núi cả buổi sáng.

Chớp mắt một cái liền vứt phăng Jofar ra sau đầu!

Jofar:...

Jofar sờ cung: Ha ha, tính khí của ta càng ngày càng tốt nhỉ (vèo).