Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 72: Kế hoạch tầng tầng lớp lớp của Pharaoh



Editor: Đan Mộc

Bass phơi bụng nằm ngửa trên giường, trên bụng đắp chăn, hai chiếc gối mềm được lót dưới eo, nâng eo và mông cao lên.

Cậu nửa sống nửa chết vô hồn nhìn chằm chằm lên trời, trông như chết không nhắm mắt, hai tay khoanh trên bụng, thiếu một bông hồng trắng là có thể chiêm ngưỡng tư thế thanh thản qua đời.

Jofar ngồi bên giường, thân trên cởi trần, chân trần đạp lên thảm lông, mái tóc dài màu bạch kim suôn mượt đã dài hơn chút uốn lượn sau lưng.

Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh mịch.

Nửa ngày sau, vị vua cao lớn tuấn mỹ rũ mi, mím mím môi, quay đầu nhìn 'thi thể' thiếu niên tai mèo mảnh khảnh mềm mại trên giường.

Hắn do dự mở miệng: "Bass..."

Bass nằm trên giường cọt kẹt quay đầu như robot, mặt không cảm xúc nhìn hắn, phun ra một chữ quý như vàng:

"Nói." (Sủa :v)

Jofar: "..."

Jofar môi banh càng chặt, trầm mặc một phút chốc trì hoãn âm thanh, "Tối qua ta không nên quá đáng như vậy, đừng giận nữa, được chứ?"

Bass cọt kẹt lắc đầu: "Em không giận."

Cả người Jofar bừng sáng: "Bass..."

Bass giật nhẹ khóe môi: "Bởi vì mèo chết không biết giận."

Jofar: "..."

Bass: "Thiếu niên chết thảm, bị chjch đến chết, hung thủ cư nhiên là Pharaoh Ai Cập, đây tột cùng là đạo đức suy đồi hay là nhân tính đáng sợ, ha ha."

Jofar: "..."

"Đúng rồi, không phải tối hôm qua mà là khuya hôm kia." Bass liếc xéo hắn một cái, "Em bị anh dằn vặt xong, ngủ một ngày một đêm."

Bị gập thành hình chữ V cũng không sao! Bị dằn vặt cũng không sao! Người bị bắt nạt là hắn cũng, không, sao!

Tại sao nhất định phải đạp ngay con mẹ nó lúc ấy, trêu đùa đến tận ban ngày cậu phải biến thành mèo?! Muốn bị kẹp gãy luôn hả đồ chó!

Tui đệt cả lò nhà anh !!!

Bass - xương cốt cả người như bị đạp nát - trực tiếp ngủ một ngày một đêm, vừa mở mắt liền biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết như này.

Cậu không dám cử động, chỉ hơi cử động một chút...

Bass cười cười, meo một tiếng khóc lên: Đừng hỏi, hỏi chính là liệt nửa người dưới rồi.

Nói xong, Bass tiếp tục ngửa đầu trừng trần nhà, Jofar trầm mặc, khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ u ám, hắn quay lại ngồi xuống bên giường, tiếp tục trông coi Bass.

Bass tức giận, dư quang quét đến người đàn ông lúc thường cao cao tại thượng, kiêu ngạo thận trọng giờ đây hơi khom lưng, chỉ để lại bờ vai rộng, eo thon và tấm lưng trắng lạnh, Bass cảm thấy có chút khó chịu.

Cậu đã quen tính bá đạo cường thế của vị vua trước mặt, nhưng nhìn hắn yếu thế vì mình khiến Bass có hơi không quen và đau lòng.

Jofar. Memphis nên đội vương miện trở thành kẻ cai trị.

Bass bĩu môi, không khỏi tự kiểm điểm xem mình có chuyện bé xé ra to không.

Nếu vậy thật thì không trách anh ấy, vốn là việc anh tình tôi nguyện, lúc đầu cậu còn tích cực phối hợp, nhưng đến lúc sau, Jofar dường như bật trúng công tắc nào đó, phát điên rồi.

Bass rất sợ, cứ tưởng mình sẽ bị đâm đến chết.

Anh ấy quá đáng như thế, mình giận thì có làm sao?!

Mèo đen lý trí ôm ngực hừ hừ trong đầu Bass.

Nhưng, nhưng mà có phải mình nhát gan quá không? Nếu mình tức giận ở phương diện này, lỡ sinh hoạt vợ chồng sau này không hài hoà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm thì sao?

Mèo tình cảm khúm núm dùng hai đầu ngón trỏ chọc vào nhau. (kiểu như này 🥺👉👈)

Bass không nhịn được đồng ý với mèo tình cảm: Tui cảm thấy nó nói đúng!

Mèo lý trí:... Đúng con khỉ! Jofar nhất định là cố ý, không dịu dàng chút nào, xem lại hình thể hai người đi, anh ta biết rõ hai bên không giống nhau! Hừ, hai kẻ ngu ngốc!

Bass:...

Meo đại gia nghiến răng kèn kẹt: Xin lỗi vì tui nhỏ quá ha.

Bass nằm trên giường tưởng tượng, bỗng nhiên Jofar cất tiếng, giọng nói khàn khàn: "Hôm đó, ta xác thực đã mất khống chế."

Bass sững sờ, nghiêng đầu nhìn lưng hắn.

"Trong mơ đã xảy ra rất nhiều việc ta không dự đoán trước, ta không biết tiên tri, lúc bị kéo vào giấc mơ của Thần nhãn, xem lại quá khứ, trái tim của ta không bình tĩnh như bề ngoài, quá khứ là vết sẹo vĩnh viễn không thể xoá nhoà của ta..."

"..."

Từ khi Jofar kể lại những chuyện đó, Bass - cũng có tuổi thơ không muốn nhớ lại - luôn canh cánh trong lòng, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng bị ép buộc phải trải qua sự bất hạnh một lần nữa đau đớn nhường nào.

Và chính cậu là người khiến Jofar một lần nữa trải nghiệm đau khổ.

Bass bắt đầu tự trách.

Lưng Jofar khom xuống, như đang gánh vác thứ gì đó nặng nề, Bass trông mà muốn giúp hắn duỗi thẳng lại, để hắn đừng làm ra động tác khiến người ta buồn bã đến thế.

Hắn quay lưng với Bass, tiếng nói lạnh lẽo, rất bình tĩnh nói: "Oán hận của ta khó mà nguôi ngoai, nó giày vò ta, khiến ta muốn hành hạ tất cả mọi người, ta ghét quá khứ của mình, không thể chấp nhận nó. Mãi đến khi em... em nhào lên người kẻ đã từng chật vật như ta, bất chấp tất cả bảo vệ 'ta' của quá khứ, khoảnh khắc đó, ta cảm thấy em dịu dàng đến vậy, chói mắt đến vậy, em cởi bỏ xiềng xích thực sự trên người ta.

Bass, kể từ khi ấy, ta chỉ muốn ôm lấy em thật chặt... mở toạc lồng ngực ta ra, bao bọc em bằng máu thịt của ta, để em chạm vào trái tim đang say đắm em này."

Nghe hắn dùng giọng điệu giản dị mà chân thành thổ lộ tâm tình, trái tim Bass loạn nhịp, đặc biệt là câu phía sau, khiến gò má tái nhợt ửng lên hai rặng mây đỏ.

"Sau khi chúng ta thoát khỏi ác mộng, em đang là hình mèo, em biết ta đang nghĩ gì lúc ta ôm em nằm trên giường sao?"

Jofar thoáng nghiêng mặt, tóc dài màu bạch kim buông xuống gò má, Bass chỉ nhìn thấy chóp mũi và cằm của hắn, Bass cảm thấy hắn dường như đang cười.

Bass liếm môi dưới, hơi sốt sắng, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

Jofar quay đầu lại, phảng phất như đang nhớ lại điều gì, ngữ điệu mang theo ý cười, "Ta đang nghĩ, nếu ta đang ôm hình người của em, ta sẽ hôn toàn thân em. Tinh tế dầy đặc... lưu lại vết tích trên thân thể em, bắt đầu từ mắt cá chân dọc theo mắt cá chân đến đầu gối, sau đó từ đầu gối đến bắp đùi -- cuối cùng mới hôn môi em, đó là chỗ tốt nhất, ta thích cách em đáp lại ta, mỗi lần em bao dung ta, nhìn vào ta cũng đủ trói buộc linh hồn ta vào từng hơi thở của em...

Ta còn nghĩ, nhớ cách em cau mày, cách em nằm trên giường, nhớ cách em nhìn ta đầy mong đợi, đôi mắt màu kim lục sáng lấp lánh... Bass, ta biết có lúc em cũng sẽ nhớ ta như vậy."

"......"

Nụ cười và lời nói của Jofar khiến Bass phát nổ vì xấu hổ, như pháo hoa dưới màn đêm.

Khụ khụ.

Á duma, sao anh ấy biết mình từng ảo tưởng ảnh?!

"Bởi vì mỗi lần em nghĩ đến ta, ánh mắt em nhìn ta rất ấm áp, rất nóng bỏng." Như thể đoán được Bass đang nghĩ gì, Jofar nói.

Chữ "nóng bỏng" ngậm nơi đầu lưỡi rất khiến Bass muốn chết ngộp trong chăn.

Jofar: "Kỳ thực em rất trì độn, em không biết lúc em nhìn lén ta, ta cũng nhìn trộm em."

Bass trợn mắt : "..." Gì cơ? Mình không nghe nhầm chứ?

Jofar cũng sẽ ảo tưởng về cậu? !

Người cầm quyền tuấn mỹ nhếch môi, "Hết cách rồi, đây là điều duy nhất ta không khắc chế được." Hắn quay đầu, đổi tư thế ngồi, dùng đôi mắt đẹp nhìn chăm chú ánh mắt né tránh Bass, "Mỗi ngày ta đều nghĩ về em."

Bass: "..."

Biết thả thính ghê.

Chết cha, không ổn rồi, đúng là cái tên mồm miệng dẻo quẹo.

Bass đầy bụng oan ức và lửa giận, bị dăm ba câu trêu chọc đốt sạch sành sanh, hơn nữa nghe lời giải thích của hắn, Bass cư nhiên thực sự thấy mình có lỗi, nếu không phải do cậu, Jofar sẽ không trúng bẫy của Jarno, trải nghiệm quá khứ một lần nữa.

"Sao vòng tới vòng lui lại là tui sai rồi?" Bass thì thầm, "Thật kỳ quái."

Meo đại gia xoay người không nhìn Jofar, quệt mồm (cực kỳ nhỏ giọng) rầm rì: "Em không quan tâm, nhất định là anh đang lừa em, em không thông minh bằng anh nên anh nói gì em cũng không phản bác được, em muốn ly hôn với tên khốn nạn nhà anh!"

Tuy bọn họ hiện tại còn chưa không kết hôn.

"Ta từng nhắc em." Jofar nheo mắt, "Nhưng em quên rồi."

"Anh chưa từng nói!"

Bass nổi giận đùng đùng vươn mình, eo bị dùng quá độ làm cậu "rít" một tiếng hít mạnh.

"Ta nói rồi."

"Anh nói khi nào ?"

"Trong mơ, ta hỏi em có phải hình mèo đã trưởng thành nên đến kỳ phát tình chưa, lần trước ta nhìn thấy em ngửi quần áo ta."

"..."

Sao cái gì tên chó này cũng biết thế!? Hơn nữa câu trưởng thành kia hỏi hàm súc như vậy làm gì, trực tiếp xíu đi chứ.

Meo đại gia miệng cứng tim mềm, cậu căn bản không đấu lại Jofar, những chuyện trộm làm bị Jofar đâm thủng, sự kiêu ngạo lấp loé trong mắt tiêu tan, như vị thiếu gia ngạo kiều sắp khóc.

Jofar cúi đầu hôn nhẹ trán Bass rồi lại hôn mí mắt sưng vù của cậu.

"Ta không biết mối liên hệ giữa dạng mèo và dạng người của em sâu bao nhiêu, cho nên trước đây ta vẫn luôn khắc chế, muốn chờ hình mèo của em trưởng thành nhưng em lại cho phép ta."

"Em --- "

"Bass, em nhẫn tâm để ta nhịn sao?"

"..."

"Em từng nói em đau lòng ta mà."

"Vậy anh con mẹ nó, nhẫn, tâm, khiến, em, đau, lòng, á?!" Bass nghiến răng hỏi.

"Nhẫn tâm." Jofar trả lời rất thoải mái.

Bass: "..."

Đừng cản tui, hôm nay tui phải cắn chết ảnh!

Jofar cắn môi dưới chu lên vì giận của Bass, dưới hàng mi dày như lông vũ là ánh mắt mềm mại phản chiếu gương mặt của Bass, từ chiếc mũi thẳng đến viền môi cong gợi cảm, hắn thì thầm:

"Em yêu ta nên em đau lòng vì ta, nên em dù biết ta đang bắt nạt em cũng tùy ý để ta hoành hành."

"Bass, là em chiều hư ta."

Có một loại người chính là như vậy, hắn xuất hiện trong sinh mệnh của bạn, mạnh mẽ, mềm mại, kiên cố -- dùng các loại tư thái chiếm cứ trong lòng bạn, nói gì cũng không chịu di chuyển nửa bước.

Hắn ăn chặt bạn.

Tác động đến tình cảm của bạn, từng câu nói từng ánh mắt liền có thể khiến bạn cười, khiến bạn u sầu.

Bạn sẵn sàng để bị hắn lừa và rơi vào bẫy, đây chính là tình yêu.

Bass có thể làm gì?

Bass chỉ có thể rưng rưng chấp nhận.

Vị vua thờ ơ với mọi thứ bên ngoài nằm dài trên giường, tung chăn ôm mèo của hắn, không chút uy nghiêm và thận trọng chơi xấu với thiếu niên tai mèo đang ghét bỏ hắn.

Mặc dù vậy, Bass vẫn không có tiền đồ mà cảm thấy việc được co rúc trong ngực Jofar thật quá đỗi ngọt ngào.

Bass: Mèo hèn online, huhuhu.

Tuy nhiên Jofar mang đến một niềm vui bất ngờ cho Bass, đó chính là Jofar quyết định nhân kỳ nghỉ này dẫn Bass đến hành cung chơi.

"Tháng mười một là lúc cúng tế thần Renenutet, cũng là thần mùa màng, mọi người sẽ ăn mừng suốt ba ngày. Chúng ta đến hành cung trước, nơi đó có một bãi săn lớn, ta sẽ dạy em đi săn. Chờ đến ngày lễ lại dẫn em tham gia."

"Thật á?!"

Bass không tin nổi, hỏi lại "Anh thật sự muốn dẫn em đi chơi?"

"Ừm." Ngón tay Jofar nhéo má Bass, "Ta biết em muốn đi chơi, lần này ta dẫn em đi."

"Được được được!" Bass kích động nhìn Jofar, " Lúc nào chúng ta đi?"

Tuyệt vời!

Đến bãi săn có thể cưỡi ngựa bắn cung còn có thể đi săn! Sau đó sẽ tham gia lễ hội, không khác gì đi hưởng tuần trăng mật hết.

Jofar cười cười, đáp lời: "Ngay ngày mai."

【 Tác giả có lời:

Tác giả ngu xuẩn: Tui con mẹ nó hâm mộ quá điiiiii! ! ! ! Không biết là hâm mộ Bass hay Jofar nhưng hâm mộ lắm lắm luônnnnn! ! !

Gâu một tiếng khóc lên.

ĐM: Một trong những cái tui sợ nhất của bộ này là edit tên thần linh. Bộ này dính lời nguyền nửa tây nửa ta, tác giả gõ 1 đằng tui edit 1 nẻo tại cái tui tra được khác cái ghi trong truyện.

Ví dụ như thần Renenutet phía trên, trong QT là Mẫn thần, tui gg dịch từ raw ra là Min thần, không sai là Min đó, nhưng thần Min theo wiki lại là thần đại diện cho bpsd nam OTL, không liên qua gì tới mùa màng. Mà có lẽ là thiết lập riêng của tác giả với vị thần Min này, có liên quan đến vài chap sau nhưng không ảnh hưởng gì lắm nên cứ sửa cho đúng wiki đã ha.

Ai biết sâu hơn thì nói tui, tui sẽ sửa.