Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 75: Yêu thương đến từ vị vua xa ngàn dặm



Editor: Đan Mộc

Ánh sáng mặt trời ban ngày ở Ai Cập rất mạnh, những tấm rèm mỏng cạnh giường không thể ngăn được ánh sáng chiếu vào.

Những tia sáng nhấp nháy trên mặt, chú mèo đen lớn trở mình trên giường, phát ra tiếng từ rừ lười biếng, nó mông lung mở mắt, lộ ra cặp đồng tử xanh biếc chiếm trọn cả hốc mắt, cuối cùng tỉnh lại từ trong mộng.

"Meo ~ "

Nó ngáp một cái, duỗi người như thường lệ, tứ chi dãn rộng, móng vuốt nhỏ xòe ra như nở hoa, dùng sức duỗi dài, chú mèo đen nhắm hờ mắt, vừa vẫy đuôi vừa mò mẫm vị trí bên cạnh.

Động tác kia, ừm, giống bạn mò tìm người mằn cạnh mỗi sáng thức dậy vậy ——— à không, bạn vẫn ế chổng vó nên đây là một câu chuyện buồn, haha.

Cho nên bạn có thể tưởng tượng rằng mình vừa ngủ tỉnh dậy sau giấc ngủ đến mụ người,  lờ đờ mò mẫm tìm điện thoại trên giường.

Khi chú mèo đen trên giường không tìm thấy bất cứ thứ gì, cơn buồn ngủ của nó bay mất, mở trừng mắt, đuôi cứng lại, nhổm người  dậy nhìn với vẻ mặt không tin nổi.

Bass: "Meo? !"

Chồng tui đâu? !

Nó suy nghĩ một lúc lâu rồi lại gục xuống.

À, chồng mình đi đánh nhau mất rồi.

Đây cũng là một câu chuyện buồn... Mèo mun lớn không thèm vẫy đuôi nữa, mắt cũng không mở, há miệng nhe răng, thân thể thẳng đơ như cây cơ giả chết.

Kể từ ngày vương xuất chinh, tình cảnh này ngày nào cũng xảy ra, những thị nữ tầm 15 16 tuổi theo sau lão nữ quan Alena đến hầu hạ Mèo Thần che miệng cười trộm.

Dù Pharaoh không ở trong cung thì các thị nữ và hạ nhân vẫn chuyện nghiệp như cũ, thực tế thì không còn sự uy hiếp từ Jofar và những vượng tộc khác khiến tâm lý những người hầu kẻ hạ này thoải mái hơn không ít.

Không biết Jofar nghe được từ đâu rằng tinh thần Bass dạo này không tốt nên đã cố ý sai nữ quan Alena tìm vài thị nữ nhỏ tuổi hoạt bát làm người hầu riêng cho Bass.

Đương nhiên, ngoại trừ việc rửa mặt, mọi tiếp xúc cơ thể giữa Bass và các thị nữ đều bị nghiêm cấm!

"Hôm nay ngài ngủ có ngon không, ngài Bass?"

Alena là ngoại lệ, bà vuốt lưng Bass, từ ái dò hỏi nó, "Ngài có muốn ngủ thêm một lúc không? Hôm nay vừa có một nhóm động vật quý mới tới vườn thú, trong đó còn có một con hươu trắng do một vị thành chủ nào đó dâng lên, ngài có muốn đi xem không?"

Meo đại gia tiếp tục giả chết, chóp đuôi xù xù lại giật trên giật dưới, Alena nhìn thấy vậy thì cười rộ lên, không nói tiếp, gật đầu ra hiệu với thị nữ bên cạnh.

Các thị nữ nhỏ tuổi cười hì hì đáp lại, lập tức thành thục tới gần giường vua, cẩn thận nắm chân mèo, vừa nhẹ nhàng lau chân vừa dùng lược mềm chải lông.

Ánh mắt các cô linh động, tận dụng thời gian được cho phép này khe khẽ hít mèo.

Trong vương cung chỉ có một con mèo, mọi người đều thích nó lắm nhưng đáng tiếc việc cho ăn bình thường đều do vương tự tay làm, thị nữ muốn ôm một cái cũng không có cửa, hiện tại rốt cục có cơ hội, còn không vuốt một cái ?

Dọn dẹp xong, Bass dừng giả chết, cúi đầu cụp tai nằm trong vòng tay lão nữ quan Alena, như chú chó được dắt đi dạo, để các thị nữ nhỏ líu ríu như đang đi dã ngoại dẫn đến hoa viên.

Con hươu trắng tuyệt đẹp kia toàn thân trắng như tuyết, ngay cả sừng của nó cũng đẹp như thể phủ đầy sương giá, đôi mắt màu đỏ nhạt.

Động vật màu trắng ở cổ đại thường được xem là điềm lành và may mắn, chúng còn để lại rất nhiều truyền thuyết.

Nhưng trong mắt Bass, chúng nó chỉ do mắc bệnh bạch tạng nên mới có màu sắc như vậy.

Các thị nữ ngạc nhiên nhìn hươu trắng, Bass vẫn đang nghĩ về Jofar, gần như sắp mắc bệnh tương tư.

Một tấm thảm được trải trên sàn đá phiến của sân trước, một vài thị nữ đặt những chiếc chậu đồng nhỏ, một số chậu đựng đầy sữa, một số khác đựng đầy cá khô và thịt khô.

Những chiến gối mềm hình mèo màu đỏ và đồ chơi cho mèo được làm thủ công vứt rải rác khắp thảm.

Các thị nữ cố tình dùng chúng đùa với Bass, Bass nhìn mấy cô bé tuổi khá nhỏ với khuôn mặt non nớt, miễn cưỡng dùng móng vuốt lay vài cái, miễn cưỡng bán cái manh cho các cô.

Thấy Bass không hăng hái lắm, Alena lấy ra một chiếc hộp nhỏ khảm sợi vàng và đủ loại đá quý, mở ổ khóa, cẩn thận đổ tất cả số đá quý to cỡ trứng chim bồ câu xuống trước mặt Bass!

Những viên đá quý khúc xạ ánh sáng mặt trời, tỏa ra những đốm sáng quý giá khi chúng rơi xuống và lăn trên thảm, màu đỏ màu vàng, màu xanh.... mỗi viên đều đủ lớn để khảm lên vương miện của nữ hoàng, được các thế hệ sau truyền lại bằng vô số câu chuyện bí ẩn và được đưa vào bảo tàng!

"Á!" Thị nữ che miệng kêu lên một tiếng nhỏ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm những viênđá quý.

Bass cũng trợn mắt, nhìn mấy chục viên đá quý to như trứng chim bồ câu dưới chân.

"... Meo."

Bass cứng ngắc ngửa đầu nhìn về phía Alena: Alena đi ăn cướp ở đâu hả?!

Hay là cướp bảo khố của vương đi!

Alena nhanh chóng lắc đầu, gom các viên đá quý lại chất đống trước mặt Bass, "Những thứ này đều do vương yêu cầu Đại thần quan Nefes thu thập, Đại thần quan nhận được tin nhắn từ vương, vương dặn ngài phải ăn nhiều hơn chút, vương rất nhanh liền trở về, nói ngài thích đẩy những thứ sáng lấp lánh chơi, yêu cầu ngài Nefes chuẩn bị những thứ này, vương còn nói..."

Bà dừng lời một chút.

Bass gian nan dời mắt khỏi đám đá quý, nghi hoặc meo: "Jofar đã nói gì?"

Alena kìm nén khóe môi đang không ngừng nhếch lên, đáp: "Vương còn nói, có cái này rồi thì ngài không cần đẩy ly rượu từ trên bàn xuống nữa, dù sao ly rượu đều làm bằng vàng, rớt không bể còn khiến ngài tốn công tha về đẩy tiếp, thật đáng thương."

"........."

Đáng thương cái con khỉ!

Bass ngoài mặt tỏ ra vô cảm, thực tế mặt đã đỏ chót, lỗ tai nhạy bén bắt được tiếng nhịn cười của các thị nữ sau lưng, càng hận không thể đâm đầu xuống đất!

Bass hung dữ trừng các cô: Cười cười cười, chỉ biết cười thôi, tui không biết là do các người đã mật báo về tui luôn đó, bằng không thì sao Jofar biết nhiều như vậy được!?

Jofar cũng vậy, như một kẻ biến thái, hôm qua nó ị một cái thì ngay hôm sau cả Ai Cập đều biết hình dạng ra sao, có khô hay không, còn thuận tay gửi một bức thư dặn người hầu chuẩn bị thêm chút hoa quả cho nó ăn!

Là một vị vua đang đi chinh chiến, không phải Jofar nên vội vàng thảo luận tình hình trận chiến với Nefes và các đại thần sao?

Mỗi ngày nhìn chằm chằm tui làm gì...

Nội tâm Bass cảm thấy ngọt ngào nhưng đồng thời cũng có chút không thoải mái.

Giống như đã tìm được một anh bạn trai có tính chiếm hữu khá mạnh ở một số phương diện, lén lắp đặt camera anh ninh ở nhà truớc khi đi công tác, nhưng cậu lại không quá mức phản cảm chuyện ấy.

Trước khi đi Jofar cũng đã nói, hắn chỉ là lo lắng cho người trong cung mà thôi.

Bass đã được dự phòng trước nói thầm hai câu rồi sống chết mặc bay.

Mấy người Alena hoàn toàn không sợ Bass nghiêm mặt, thay vào đó họ còn thích thú hơn khi nhìn bộ mặt nghiêm túc giả bộ tức giận của chú mèo đáng yêu.

...

Buổi tối, Bass biến thành người viết thư gửi cho Jofar.

Ai Cập không dùng bồ câu đưa thư nhưng họ có người nuôi chim ưng, vương thất đặc biệt huấn luyện chim ưng để gửi thư, qua hơn trăm năm sinh ra nghề nuôi chim ưng, chim ưng do họ nuôi biết gửi thư, khó bị kẻ khác xem nhầm là con mồi, tốc độ bay cũng rất nhanh.

Ử Ai Cập cổ đại không có mạng di động, Bass đã sớm chán việc đi dạo vườn thú mỗi ngày, số đá quý kia ban đầu Bass cũng thích lắm, nhưng cậu không thể xuất cung, cũng không có người thân hay bạn bè để đăng status khoe một chút chồng mình lợi hại cỡ nào.

Những viên đá quý khiên phụ nữ điên cuồng, tiền tài khiến đàn ông tham lam, đối với kẻ cả vòng xã giao chỉ có mình Jofar như Bass mà nói cũng chỉ để đó cho chúng phủ bụi.

Bass ngồi trước chiếc bàn Jofar thường ngồi để xử lý công việc, tay trái xoa hai viên đá quý có màu giống mắt Jofar, tay phải vụng về cầm bút lông chim chấm thuốc vẽ được xem như mực nguệch ngoạc trên giấy cói.

Một chốc hỏi Jofar đã tới đâu rồi? Một chốc lại hỏi bao giờ chiến tranh nổ ra, hoặc là hỏi hắn bao lâu nữa mới về...

Nếu người ở trước mắt, Bass có một bụng đề tài để trò chuyện cùng Jofar đến tối.

Nhưng cầm bút rồi lại không viết ra được chữ nào, gần như ngày nào cậu cũng viết như thế trong suốt 5 ngày Jofar rời khỏi, giờ không nghĩ ra điều gì mới để biết nữa.

Cuối cùng, Bass buồn bực vo tròn tờ giấy cói đầy những lời vô nghĩa, ném vào chậu đồng đựng giấy vụn bên cạnh, cầm bút  viết một loạt chữ cỡ lớn:

"Chán quá, nhớ anh lắm, tấn công Jerusalem khó khăn lắm hả?"

Sau đó biến về hình mèo, dùng chân ấn hai dấu chân hình hoa mai lên, lại biến thành người bổ sung: "Cho anh hít, đừng khách khí."

Viết xong, Bass thỏa mãn nhìn bức thư kín đáo (ngắn gọn), đầy ý nghĩa (dấu chân) của mình, chờ mực khô liền cẩn thận gấp gọn giao cho người hầu của Nefes.

Chính là Ailsa, người có cái tên siêu dài đã suýt chết trong lần cùng Bass xuất cung lúc trước.

Ailsa nay đã khác xưa, điềm tĩnh nhưng cũng biết đùa.

Hắn thẳng lưng, ánh mắt cực kỳ chính trực nhưng hoàn toàn không rơi trên người Bass, thậm chí khi Bas đưa thư cho hắn, hắn nghiêng cổ nhìn về phía bên cạnh, chỉ cẩn thận nắm góc trang giấy rút nó khỏi tay Bass. 

Bộ dạng như đang nói ta nhìn ngươi là ta chết chắc.

Bass: "......" Bạn ơi, bạn bị sái cổ khi ngủ hả?

Dưới ánh mắt kỳ quái của Bass, Ailsa vẫn bình tĩnh nghiêng mặt hành lễ rời đi.

"Kỳ cục."

Bass nhún vai, ngáp một cái bò lên giường nghỉ ngơi.

Lúc trước không hiểu sao cậu cứ buồn ngủ suốt, sau này hình mèo càng lúc càng trưởng thành, tốc đọ tăng trưởng mỗi ngày một dạng, Bass mới nghĩ ra có thể là do cậu lớn lên quá nhanh nên mới dễ bị mệt cần nghỉ ngơi nhiều.

Nữ quan tên Ker nhìn Ailsa ra cửa, lại quay đầu nhìn lướt qua Bass đã nằm lên giường, tắt đèn vội vã lui xuống...

Chờ đến khi đã đi được một quãng xa, Ailsa mới dừng lại  ở một góc cung nào đó, thở phào khôi phục lại bộ dạng bình thường.

Hắn cúi đầu nhìn tờ giấy cói trong tay, lầm bầm: " Thật kinh khủng... Lần sau mình phải cẩn thận hơn..." Tốt nhất là không nên có bất kỳ tiếp xúc vật lý nào.

Bằng không để các thị nữ được vương cài cắm ở tẩm cung nhìn thấy, một bộ phận nào đó trên người hắn có khả năng sẽ vĩnh viễn rời xa hắn!

......

......

"Bệ hạ, ngày mai chúng ta sẽ đến Jerusalem, nhưng..."

Bretton mặc giáp toàn thân, vẻ mặt khó hiểu, do dự hỏi: Nhưng Jerusalem không đóng cửa thành, cũng không lập công sự phòng ngự trong thành, trái lại còn cử một tư tế già đến, nói —— bọn họ đầu hàng."

Nghe vậy, Jofar, cũng đang mặc giáp vàng với áo choàng đỏ ngẩng đầu khỏi phong thư trong tay, đôi mắt nhạt màu nhìn Bretton.

"Nói tiếp."

"... Vâng "

Bretton vội ho một tiếng, bổ sung: "Vị tư tế kia đã từng mang dòng máu hoàng gia Assyria, ông đến Jerusalem thừa kế chức vụ đại tư tế nhiều năm trước, ông ta nói Jerusalem là một thành phố đầy rẫy tai họa, cho dù Ai Cập không đến thì nơi này cũng chưa từng có một ngày yên bình, trong thành đầy rẫy những ngôi nhà và đền thờ bị cướp bóc và đập phá, đường phố thì đầy rẫy người tị nạn.

Lão tư tế cầu xin lòng thương xót của ngài, bảo đảm chỉ cần chúng ta không đồ thành đốt miếu thì tuyệt đối không chống cự, ông ta và người dân Jerusalem sẽ quỳ gối hai bên đường để chào đón ngài.

Hơn nữa, hôm trước khi nghe tin chúng ta sẽ suất lĩnh 60.000 quân Ai Cập tấn công Jerusalem, thành chủ... đã bỏ chạy, trước khi bỏ chạy còn để lại ấn thành chủ..."

Sắc mặt Bretton khá khó coi khi nói đến đây.

Mặc dù chỉ có kẻ ngốc mới chịu có lợi ích mà không chiếm, nhưng Jerusalem hiện tại nghèo nàn đến mức không giống của hời, ngược lại còn khiến hắn có cảm giác Ai Cập đang bị buộc phải tiếp quản nó!

Nếu thật sự nhận thành, Ai Cập không chỉ phải phân bổ tiền cho họ mà còn phải cử người đến quản lý và bảo vệ họ... Mẹ nó đây không phải là lỗ to như ăn phải cứ.t sao!

Ai Cập đâu phải Chúa cứu thế.

Đánh trận thôi mà sao lại thành làm từ thiện rồi ?!

Lão tự tế khóc không thành tiếng nói, mặt một số tướng lĩnh vốn đang háo hức định làm một cú lớn trông như đang táo bón, hoàn toàn không muốn tòa thành này nữa, thậm chí muốn xách lão gia muốn ôm đùi lớn này lên ném ra ngoài.

Bretton cũng nói: "Bệ hạ, bằng không chúng ta đừng chiếm nơi này nữa, Jerusalem là một khu vực hỗn loạn, trộm cướp thành đàn, là củ khoai phỏng tay từ đầu đến đuôi."

"Không cần, Jerusalem nhất định sẽ trở thành một phần lãnh thổ Ai Cập, nếu bọn họ không phản kháng thì cứ đáp ứng điều kiện của lão tư tế, toàn quân tiến vào Jerusalem, xem nơi này là cứ điểm, đây là lợi thế cho chúng ta khi tấn công Edom."

Bretton uất ức muốn nói thêm gì đó, nhưng Jofar giơ tay ra hiệu bảo hắn im lặng cút ra ngoài.

Đáng thương cho ta vốn là tới đánh trận, kết quả lại biến thành đến làm thiên sứ, Bretton thấy vương đã quyết định đành tiu nghỉu rút lui.

Chỉ còn lại Jofar trong lều.

Vị vua anh tuấn chống đầu, bàn tay đeo giáp cầm ba trang thư, một tờ đến từ vương hậu Bass của hắn, một tờ đến từ đại thần quan Nefes, một tờ... đến từ cơ sở ngầm Jofar cài trong cung.

Đây là trang chứa nhiều thông tin nhất, bao gồm thời gian Bass thức dậy, khi nào và bao nhiêu lần đi vệ sinh, ăn gì, dùng gì, gặp ai, các cuộc trò chuyện và tương tác của họ...

Nhìn trang thư của Bass, Jofar nhếch môi, suy nghĩ một lát rồi trả lời ngắn gọn:

"Tấn công Jerusalem rất khó, ta bị thương rồi.

Ta cũng nhớ em, đặc biệt là sau khi bị thương. Ta muốn một món quần áo đặc biệt của em để làm dịu nỗi đau bằng cách nhớ em, tất nhiên, không cần quá nhiều vải, tốt nhất là em từng mặc rồi.

———— Yêu em, Jofar. Memphis."

【 Tác giả có lời: 【 Vở kịch nhỏ 】

Jofar: Trọng điểm, phải mặc rồi.

Bass:...

Jofar: Mặc rồi.

Bass:...

Jofar: Mặc ——

Bass: Ngậm miệng! Anh là máy đọc lại à!

Jofar mỉm cười.