Editor: Đan Mộc
Chim ưng muốn đưa thư từ Thượng Ai Cập đến Hạ Ai Cập cần bay một ngày một đêm, vì chúng nó chỉ hoạt động ban ngày, đến tối thì tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Chiều hôm trước Jofar vừa gửi thư thì Bass liền nhận được ngay chiều hôm sau.
Đọc thư xong, toàn thân mèo Bass choáng váng, đuôi dựng đứng, và hoàn toàn lờ đi yêu cầu "nhỏ" có phần trêu chọc và đùa cợt cuối thư.
Meo đại gia tin là thật ngậm thư, gào gừ lao ra cửa như một bóng đen khó nắm bắt.
"Bass đại nhân!"
Các thị nữ đang thương lượng tối hôm nay Mèo Thần đại nhân muốn ăn gì vừa quay đầu, kinh hãi nhìn thấy Bass chạy mất, thốt lên một tiếng đứng phắt dậy, nhấc váy đuổi theo sau cùng đồng bạn.
Vừa gọi lớn "Bass đại nhân"! Vừa gọi thân binh gác cửa: "Mau mau mau! Bass đại nhân đột nhiên chạy ra ngoài, mau đuổi theo! Nếu chạy mất thì ngày vương trở về chính là ngày chết của chúng ta!"
"Cái gì, Mèo Thần chạy mất? Mau tránh ra!"
Binh lính nghe vậy chợt biến sắc, không nói hai lời đẩy thị nữ ra rồi nhanh chóng đuổi theo chú mèo.
Bass phớt lờ tiếng gọi của thiếu nữ và tiếng bước chân đuổi theo sau lưng, nhanh nhẹn chạy thẳng đến phòng nghị sự nhỏ.
Phòng nghị sự nhỏ thường là nơi Jofar thỉnh thoảng triệu tập các đại thần hoặc thần quan để làm việc riêng, hiện tại nơi này được quản lý bởi Nefes và Hesse, xử lý chính sự và báo cáo từ nhiều nơi khác nhau thay mặt vương trong phạm vi được Jofar cho phép.
Cửa phòng không đóng, nhưng canh trước cửa là rất nhiều thủ vệ cao to đáng sợ, bọn họ dựa lưng vào tường, tay. nắm chặt vũ khí, lạnh lùng nhìn thẳng, nghiêm túc cảnh giác.
Còn nhìn thấy mèo, thủ vệ đã nghe được tiếng truy đuổi ồn ào.
Chuyện gì đang xảy ra?
Có người dám gây ồn trước phòng nghị sự nhỏ ư?
Bọn họ cau mày nhìn nhau, rồi tiến lên một bước, nắm chặt vũ khí, thận trọng nhìn chằm chằm vào cột đá trên hành lang, như thể đang chuẩn bị phòng thủ hoặc tấn công.
Cuối cùng, một vật thể đen kịt như đang bay sát mặt đất lọt vào tầm mắt người lính canh.
Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt một cái liền đến gần, một trong những người lính canh sợ hãi đến mức giơ giáo lên định đâm nó.
Lính canh: Cái quái gì đây? Còn biết bay sát mặt đất nữa ?!
Nhưng đúng lúc này, đồng liêu bên cạnh đột nhiên tóm lấy hắn, linh canh lảo đảo lỡ mất cơ hội, nhìn vật thể bay màu đen vọt vào phòng.
Lính canh cuống lên, trách móc đồng liêu: "Ngươi làm gì thế? Sao lại ngăn cản ta? Nếu thứ đó đánh trúng đại thần quan đại nhân, chúng ta chắc chắn sẽ bị trách phạt!"
Đồng nghiệp của hắn lắc đầu: "Đồ ngốc, đó là Mèo Thần vương nuôi, nếu ngươi dám cản nó mới phải chịu trừng phạt." Hắn bĩu môi ra hiệu người này nhìn một bên khác của hành lang, "Nhìn thấy không, đó là thân binh và thị nữ phía tẩm cung, đều là đuổi theo mèo tới đây đấy."
Quả nhiên, thân vệ thở hổn hển nhìn thấy bọn họ gật đầu ra hiệu, sau đó dừng trước cửa, phái một nữ quan vào phòng nghị sự.
Đại khái là vào tìm mèo.
Nguy cơ đã được giải quyết, các lính canh cùng đồng nghiệp trở về vị trí ban đầu.
Một lúc sau, người này do dự rồi hỏi bạn đồng hành của mình: "Vừa nãy... là mèo thật ư?" Không phải chim hay gì khác à?
Đồng liêu gật đầu: "Hơi đen xíu, nhưng đúng là mèo."
Thủ vệ: "..." Hơi thôi ấy hả?
"Chà, đừng lo." Đồng liêu liếc hắn: "Ngươi là người mới, để ta cho ngươi biết một bí quyết sinh tồn trong cung."
Lính canh: "Cái gì?"
"Xì." Đồng liêu, "Đó chính là trong vương cung, ngoại trừ vương và đại thần quan, tuyệt đối đừng đắc tội mèo đen."
"......"
Nghiêm túc à?
Người lính mới ngơ ngác, nghĩ thầm sao cứ có cảm giác bị lừa?
Đồng nghiệp phụ trách hướng dẫn hắn không nói tiếp, thủ vệ đầy bụng nghi hoặc cũng chỉ đành im lặng tiếp tục hoàn thành chức trách của mình.
Trong phòng, chua mèo đen lớn và tiếng ồn bên ngoài quả thực đã đánh thức hai người đang đắm chìm trong công việc, cục bông đen luống cuống nhảy lên bàn, chân sau dẫm trượt. Oạch một tiếng làm bay mất một tờ giấy cói và vài cây bút lông chim.
Một trong số chúng phạch một phát dính trên mặt vị nam đại thần quan nổi danh khó tính.
Thần của ta ơi... Nữ quan vội vã chạy nhìn thấy cảnh này hóa đá tại chỗ, cảm giác tim mình đã ngừng đập!
"Meo!"
Bass không quan tâm đến việc đó, nhả thư ngậm trong miệng xuống bàn của Nefes, lấy chân vỗ bình bịch, meo meo đầy lo lắng::
"Mau nhìn! Hai người mau nhìn đi."
Jesé gỡ tờ giấy trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đã đen kịt, vốn ông định răn dạy con mèo đen đáng ghét này một chút nhưng nghe tiếng kêu sốt ruột của Bass, Jesé cau mày bình tĩnh lại, tiến đến cạnh Nefes, lúc này cũng đang bối rối, cầm lá thư lên và mở ra..
Nefes phất tay bảo nữ quan đang tái mặt lui ra, hai vị đại thần quan đọc thầm từng chữ từng câu trong bức thư tay vương gửi.
Lúc bọn họ đang đọc, Bass đã là mèo lớn không kìm được nước mắt và ngồi xổm trên bàn nhìn hai người họ.
"Meo..."
Sao hai người không nói cho tôi biết Jofar bị thương? Anh ấy có bị thương nặng không?
"Meo..."
Không sao đâu, cứ nói thẳng đi, tôi chịu được!
Bass ngậm đuôi, ngoài miệng nói chịu được, nhưng đôi mắt mèo xanh đầy vẻ hoảng loạn, đôi tai hình tam giác cụp lại, run rẩy như thể sợ nghe phải một tin tức gây sốc nào đó.
Nefes đã đọc thư xong: "..."
Jesé cũng đã đọc xong: "..."
Biểu cảm của cả hai rất kỳ lạ, Bass ngơ ngác, meo: "Sao vậy?"
"Chờ một chút nhé, Bass."
Hai vị đại thần quan mặt không cảm xúc, nhanh chóng rút ra một tin tức mới từ các văn kiện trên bàn, thông điệp trên đó không phải do chính tay vương viết mà là do Bretton, phó chỉ huy, viết.
Nefes cầm tờ Bretton viết cho bọn họ, Jesé cầm tờ Jofar viết cho Bass.
Dưới ánh mắt vô tội của Bass, hai người cùng nhìn hai tờ giấy:
Vương viết: Tấn công Jerusalem rất khó.
Bretton viết: Mẹ nó, chúng ta còn chưa tới Jerusalem, Jerusalem đã cử người đến nói bọn họ đầu hàng! Vương còn chưa kịp ra khỏi cửa lều!
Vương viết: Ta bị thương.
Bretton viết: Ôi, hai người chuẩn bị đồ tiếp tế đi, trời ơi, chúng ta còn phải giúp đỡ người nghèo nữa—— cả hai không biết đồ ăn ở đây tệ thế nào đâu, chỉ có đồ nướng thôi, vương còn bị dằm xiên thịt nướng đâm vào tay.
Vương viết: Ta cũng nhớ em, đặc biệt là sau khi bị thương, ta muốn một món quần áo tùy thân của em, để nỗi nhớ em giúp giảm bớt cơn đau. Tốt nhất là đã mặc rồi.
... Ờ.
Hai vị đại thần quan mặt đần mặt, tiếp tục đọc một tờ khác.
Chữ viết tay của Breton đầy vẻ nghi hoặc: Không biết tại sao nhưng vương nói nếu Bass cầm thư đi tìm các ngươi, các ngươi nên biết phải làm sao, nếu dám lỡ miệng... (đoạn này vương không nói hết câu), nhưng ta rất tò mò, điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là gì ấy à?
Ha ha, trước đó, hai vị đại thần quan vừa nhận được lá thư này cũng rất hoang mang, cho tới bây giờ.
Hai người họ nhìn đi nhìn lại câu cuối cùng vài lần.
Nefes: Ta mù rồi.
Jesé:... Ta cũng vậy.
Câu cuối cùng này, cách một tờ giấy, người đọc thư cũng có thể cảm giác được nụ cười xấu xa và dằm khăm của kẻ viết thư!
Đọc xong bức thư, miệng của Nefes và Jesé giật giật, đặt lá thư lại, phức tạp nhìn cục bông đen đang lo lắng không thôi.
"Sao rồi? " Bass thấy hai người bọn họ nhìn mình, đứng ngồi không yên giẫm đuôi, khổ sở meo meo hỏi: "Jofar nói trận chiến này rất khó, anh ấy có bị thương nghiêm trọng không?"
"......"
Bị thương nặng với rất khó hả?
Ha ha, Jerusalem tự đầu hàng là rất khó hả? Bị dằm gỗ đâm vào tay là bị thương à?!
Còn đòi người ta gửi quần áo tùy thân, còn đặc biệt nhấn mạnh là ít vải và phải mặc rồi —— quỷ cũng biết vương muốn quần lót của người ta đó duma!!
Vương, ngài thực sự ——— làm người giúp cái!
Đối mặt với sự lo lắng của Bass, hai vị đại thần quan bất lực đến cực điểm, không biết trả lời làm sao, cuối cùng vẫn là Nefes hít một hơi, cố gắng ôn hòa động viên Bass.
Mặc dù trong mắt Bass, khóe miệng Nefes cứ giật giật suốt, một hồi lên trên một hồi xuống dưới (có lẽ là đang cố gắng mỉm cười), nhưng nét mặt vẫn trông rất dữ tợn, cố gắng thốt ra một câu từ giữa hai hàm răng:
"Yên tâm, không chết được!"
Bass: "..."
Nói xong, Jesé vội ho một tiếng, như thể đang nhắc nhở Nefes không nên nguyền rủa chủ nhân cao quý của Ai Cập.
"Ha ha ha ha ha." Nefes ngoài cười nhưng trong không cười, không chút thành ý sửa lời, "Xin lỗi, lỡ lời, ý ta là, vương còn sống."
"........."
Không phải, hai câu này có gì khác nhau à?
Bass bối rối, không biết tại sao bọn họ đọc thư xong liền có biểu tình này.
Nó còn muốn biết thêm chi tiết nhưng mà Nefes đã sầm mặt ném lá thư trong tay xuống, quay người và tiếp tục làm việc trong im lặng.
Bass bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn về phía Jesé, Khuôn mặt dài gầy gò đầy nghiêm túc của Jesé lúc này cũng có biểu cảm rất lạ, ánh mắt nhìn nó mơ hồ có một chút thương hại.
Nhau thể nó đã trở thành con mèo đáng thương nhất thế giới, khiến Bass sợ đên tim đập thình thịch, tưởng rằng Jofar thật sự sắp chết!
"Quả thật bệ hạ bị thương." Nghĩ đến nội dung bức thư, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Bass, vị thần quan chính trực cảm thấy lương tâm hơi nhói đau. Ông nắm tay ho khan, nói thêm: "Nhưng không nghiêm trọng đâu." Thực sự không nghiêm trọng chút nào hết.
Nefes đang giả vờ làm việc, nghe vậy liền cười khẩy "Haha" rồi tiếp tục làm việc.
"..." Bass dùng chân sau gãi bụng, không biết tại sao hôm nay Nefes lại có vẻ hơi bất thường, nhưng ít nhất nó cũng nhận được tin tức xác thực nên cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Thật sao meo?"
"Thật."
"Được rồi, vậy thì tôi yên tâm rồi, à đúng rồi, Jesé có biết Jofar bị thương ở đâu không?"
"Ờ." Jesé dời mắt, lẩm bẩm: "Tay." Ông nhắc lại: "Không cần lo lắng đâu, thật sự không nặng chút nào."
Lại nhẹ thêm chút chắc đã tự khỏi luôn rồi.
"Vậy thì tốt..." Nhìn vẻ mặt kiên định không giống như đáng nói dối của Jesé, Bass gật đầu, thở phào meo: "Tôi biết rồi, vậy tôi về lại tẩm cung đây."
Nó ngậm lại tờ giấy, quay đầu nhảy xuống bàn định rời đi.
"Chờ đã."
Jesé đột nhiên ngăn cản nó.
"Meo?"
Cục than đen khó hiểu xoay người lại.
"Bass, ngươi đang định tìm quần áo gửi cho vương sao?"
"Ngao."
Bass có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thừa nhận.
"Về chuyện này ——" Vẻ mặt Jesé nghiêm nghị, đôi mắt phản chiếu hình dáng chú mèo đen lấp lóe ánh sáng đồng cảm. Lần này vương quá ác liệt rồi, ông thân là một đại thần quan ngay thẳng, cho dù không thể chống lại lệnh vua nhưng ông cũng không thể lừa dối người khác như thế này.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông nhỏ giọng nói với Bass rằng: "Bass, để ta cho ngươi một gợi ý."
"Hả?"
......
......
Chiều hôm sau.
Jofar, người vừa chuyển vào Jerusalem, đang đứng trước bàn, chỉ vào bản đồ trên bàn sắp xếp bố cục trước chiến tranh cho cuộc chinh phục Edom với các vị tướng quân.
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối.
"Trong nửa tháng ngài giả bộ hôn mê, tin đồn quả nhiên đã truyền khắp Assyria, có lẽ là không ngờ ngài sẽ đột nhiên tỉnh lại, nhưng có kẻ tự xưng là người hầu của công chúa Assyria Jarno, đối phương..."
"Rầm!"
Một con hùng ưng thu cánh đáp xuống ban công, tiếng đập cánh đủ lớn để hấp dẫn sự chú ý từ mọi người.
Người đàn ông vừa bị ngắt lời định nói tiếp, nhưng Vương ngồi trên ghế giơ tay ra hiệu, người đàn ông kia lập tức im lặng, hành lễ rồi lùi về đội ngũ.
Vị vua Ai Cập dũng mãnh thiện chiến, da màu trắng lạnh, tuấn mỹ như thần linh vĩnh viễn là tâm điểm chú ý của mọi người, hắn đứng dậy bước ra ban công, ánh mắt của mọi người đi theo sau lưng hắn, mãi cho đến khi hắn trở vào.
Mọi người đều để ý thấy hắn cầm trên tay một chiếc túi da nhỏ, to bằng lòng bàn tay phụ nữ và được may rất tinh xảo.
Cầm túi da nhỏ, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của vương, đôi mắt màu lam lúc thường chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để xẻo một miếng thịt trên người bọn họ bị hàng mi dài che khuất, lộ ra ánh sáng sung sướng.
Các tướng lĩnh hiếu kỳ nhìn chằm chằm chiếc túi nhỏ, không viết bên trong là bảo bối hay tin tốt gì mà có thể khiến tâm trạng vương tốt lên trong nháy mắt.
Mãi đến khi vương ngồi xuống ghế, cố ý hoặc vô tìn lấy tay che mất tầm mắt của bọn họ, dường như có loại cảm giác muốn mở nó ra ngay lập tức.
Người Ai Cập thích mèo đều có một trái tim tò mò.
Các tưởng lĩnh bộ dạng thô kệch nheo mắt, im lặng nhón chân nhích tới nhích lui, ngước nhìn lên với ánh mắt vô cùng tò mò.
Tướng lĩnh A: Oa, mở ra rồi mở ra rồi!
Tướng lĩnh B: Là gì thế? Ô —— hình như được bọc trong một tờ giấy.
Tướng lĩnh C: Mau nhìn! Vương mở giấy ra rồi kìa a a a a!
Tướng lĩnh A: Ta phấn khích quá! ! !
Tướng lĩnh C, B: Ohhhhhh! ! !
Thứ được gói trong tờ giấy hình như do bị gấp không đúng góc, vương của bọn họ vừa mở ra thì đồ bên trong liền rớt mất, vướng biến sắc, không chút do dự ném tờ giấy xuống chiếc bàn đang trải bản đồ, động tác nhanh chóng chụp được một góc trước khi nó rơi xuống đất rồi bị bẩn.
Bởi vậy, vật đó tự nhiên rũ xuống, thế là các tướng lĩnh được nhìn trọn cả bảo vật lẫn giấy viết thư.
Tướng lĩnh A: À rế?
Tướng lĩnh C, B: Đây là —— ồ? Một chiếc vớ? Vẫn là đã được mang qua rồi ?!
Các tướng lĩnh:...
Đám đàn ông thô kệch cứng ngắc rời mắt khỏi chiếc vớ, sau đó không tự chủ được nhìn về phía lá thư trên bàn, trên đó viết:
"Gửi Jofar, hi vọng anh vẫn khỏe mạnh và nhớ chú ý chăn sóc bản thân. Anh nói muốn một món em đã mặc qua, ít vải, nên em chọn lên chọn xuống mới quyết định gửi chiếc vớ này cho anh!
———— Cũng yêu anh, Bass."
Các tướng lĩnh: Ohhhhh! ! !
Duma chết chắc rồi!
Chúng ta biết đam mê không thể nói của vương mất rồi ! ! !
Các tướng lĩnh hận không thể tự móc mắt ra, nhưng không kìm được sự tò mò chết người, quay đầu nhìn khuôn mặt của vương, lại không ngờ rằng họ chạm trán với ánh mắt của một người đàn ông có khuôn mặt u ám, toát ra sát khí nhưng lại đang mỉm cười.
Ực.
Các tướng lĩnh nuốt một ngụm lớn nước bọt.
Còn vị Pharaoh bất ngờ bị bẫy một cái kia thì tâm trạng vốn đang tốt trong nháy mắt tan biến, thản nhiên xiết chặt chiếc tất trong tay rồi cất vào ngực.
Trông vẫn rất bình tĩnh, hình như chưa có ý định diệt khẩu ——— nếu vương của bọn họ không vừa cười vừa nghiến răng kèn kẹt.
Các tướng lĩnh: "..."
Ô ~
Shit!
【 Tác giả có lời: 【 Vở kịch nhỏ 】
Jofar nhìn chiếc vớ trong tay, trầm mặc.
Tại sao... không phải quần lót?