Editor: Đan Mộc
Khi tin Ai Cập chiến thắng truyền về nước, Jofar còn chưa về, toàn dân Ai Cập đã bắt đầu ăn mừng.
Bass cũng nhận được tin từ chỗ các thị nữ đang vui mừng.
Trong vương cung, các quan chức và tư tế ra vào đều nở nụ cười, ai cũng rất vui vẻ.
Thắng lợi từ chiến tranh sẽ mang lại sự giàu có, đất đai, cuộc sống tốt đẹp hơn và sự tôn trọng của các quốc gia khác.
Ngay cả khi đây chỉ là một trận chiến nhỏ bé như hạt cát trong lịch sử chinh phạt huy hoàng của Pharaoh Jofar. Memphis, chiến thắng vẫn là chiến thắng. Sức mạnh của nhà vua là sức mạnh của đất nước và là nền tảng của hòa bình và thịnh vượng.
Những người Ai Cập trung thành tuyệt đối, tín ngưỡng đứa con của thần linh, đã chuẩn bị lễ tế và lễ mừng với tấm lòng đầy thoả mãn.
Vải gạc trắng mềm mại là loại vải được người Ai Cập ưa chuộng, họ không thích quần áo dày nặng và ngột ngạt, họ thích màu trắng, tượng trưng cho sự trong sáng và lòng trung thành, hơn là màu đỏ.
Trong vương cung, trên phố lớn, mỗi gia đình phàm là có một chút tiền tiết kiệm đều có vải trắng, mọi người nhúng một đầu vải trắng vào thùng rượu vang, nhuộm đỏ rồi buộc vào thân cây lúa mì cùng vài bông hoa rồi treo trước cửa những ngôi nhà xây bằng gạch bùn vàng.
Đây là tập tục phổ biến và thông dụng nhất ở Ai Cập hiện tại.
Còn vị vua chiến thắng trở về sẽ đích thân săn một con sư tử tại bãi săn công khai tại vương thành, sau đó dùng dao găm rạch bụng sư tử, lấy tim ra giao cho tư tế dâng làm vật tế thần bảo vệ Ai Cập.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng các hoạt động chào đón Pharaoh.
Có Nefes khôn khéo đầy bản lĩnh và Jesé nghiêm cẩn rành rẽ mọi quy củ nghi lễ nên mọi chuyện đều không thành vấn đề, Bass thậm chí còn nghe thấy các thị nữ nhỏ giọng thảo luận danh sách thức ăn cho tiệc tối hôm ấy phong phú cỡ nào.
Điều này có nghĩa là những công tác chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất và bây giờ bọn họ chỉ còn hai việc.
Một, Pharaoh Jofar. Memphis sắp trở về.
Hai, người dâng hoa và nụ hôn cho vương phải là vương hậu.
Trước đây không cần thiết vì mọi người đều biết —— Pharaoh Jofar là thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn.
Còn bây giờ...
"Bass, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại ngài là người vợ duy nhất của vị chủ nhân cao quý nhất Ai Cập, tương đương với "nữ" chủ nhân của đất nước này, hơn nữa vương từng nói sẽ phong ngài (Bartrana) làm vương hậu, trong buổi lễ chào đón bệ hạ, ngài cần đứng trước các đại thần, đi cùng ta, Nefes và các tư tế ra ngoài vương cung, xuyên qua đường phố, sau đó ở cửa thành... Bass? Bass?!"
"Hử? À... ông vừa nói gì thế?"
Jesé đang cầm một cuốn sách dày quý giá, nghe những lời đó, ông biểu lộ một vẻ mặt chắc chắn sẽ khiến bất kỳ học sinh tội nghiệp nào cũng phải kinh hãi. Cặp lông mày dày rậm nhướn cao gần như biến thành hai lưỡi dao cong.
Nhưng người trước mặt ông nào phải là con người...
Meo đại gia không thèm chớp mắt xoa viên đá mắt mèo to bằng trứng chim bồ câu trong tay, tay kia cầm một tờ giấy cuộn tròn, mắt nhìn chằm chằm vào đó nhưng đôi mắt xanh không hề tập trung chút nào.
Jesé thở dài khi nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ phần lớn là sự bất lực.
Đối phương thân là vợ của người mà ông phục vụ, Jesé không thể quát mắng như cách ông vẫn làm với những người hầu bất cẩn, chưa kể Nefes đã nhắc nhở ông trước khi đến rằng Bass gần đây có chút không ổn.
Jesé nén giận, vô tình liếc qua viên ngọc, viên ngọc này đến từ chính lão tư tế, việc này đã được nữ quan phụ trách chăm sóc Bass nói với ông.
Sau khi phát hiện không có vấn đề gì khác, ông chỉ có thể dời tầm mắt, lại mở sách dạy cho Bass vương hậu hôm đó phải làm gì.
Nhưng giọng nói của ông nhẹ nhàng hơn nhiều, từ "ngài" cứng nhắc đã đổi thành "ngươi".
"Ngươi không cần lo lắng gì cả, thị nữ sẽ giúp ngươi mặc quần áo che chắn phù hợp, khi vương bước xuống chiến xa hoặc ngựa, ngươi chỉ cần vào vai công chúa Bartrana bước tới, để phối hợp với thời gian biến hình kỳ lạ của ngươi, chúng ta đã đặc biệt trao đổi với bệ hạ về nghi lễ chào đón, sẽ diễn ra vào buổi chiều khi mặt trời lặn, ngươi không được phát ra bất kỳ tiếng động nào, và..."
Jesé đọc từng điều một bên tai Bass, vì để Bass lắng nghe cẩn thận, vị đại thần quan này đã siêng năng đọc ít nhất năm lần liên tiếp.
"Ừ, ừ, ta biết rồi."
Bass ậm ừ qua loa đáp lại, chóp đuôi vung vẩy.
Tâm trí cậu toàn là câu nói cuối cùng của Lão tư tế Yves.
Câu đó có nghĩa là gì?
Không lẽ ông ấy biết mình là con người đội lốt mèo?
Không có gì là không thể. Suy cho cùng, đây là Ai Cập, nơi có các vị thần tồn tại. Cơ mà... ông ấy có kể cho Jofar nghe chuyện này không?
Jofar thích mèo, vẫn luôn nghĩ cậu là một con mèo thực sự, cũng vì thích mèo mới có sự giao thoa với cậu. Về chuyện được tái sinh, Bass không thể tiết lộ vì đã thỏa thuận với trí não nên đã giữ bí mật với Jofar trong một thời gian dài.
Jofar không phải là người đa nghi, nhưng Bass biết rằng mọi thứ hắn quan tâm đều phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Hơn nữa trong chuyện tình cảm, Jofar luôn trực tiếp thể hiện dục vọng chiếm hữu và sự độc đáo của mình, tình cảm giữa hắn và Bass không thể trộn lẫn bất kỳ một hạt cát nào.
Lừa dối, che giấu.
Những điều này sẽ không bao giờ xuất hiện giữa bọn họ.
Bass không thèm để ý, nhưng Jofar có thể nổi giận vì một vấn đề nhỏ.
Việc che giấu sự thật rằng cậu đã được tái sinh và ban đầu là một con người có thể lớn có thể nhỏ, nếu xem theo hướng nhỏ, bỏ qua sự che giấu nho nhỏ này, những tương tác của họ đều rất chân thành.
Còn xem theo hướng lớn ấy à, nếu ngay từ đầu Bass đã là con người thì liệu Jofar có nghĩ rằng Bass thể hiện sự gần gũi và tình cảm với hắn như vậy vì hắn biết hắn là Pharaoh không?
Mèo rất đơn thuần, còn con người thì phức tạp.
Ví dụ thế này:
Trên thực tế, bạn nghĩ rằng bạn gái mình lúc đầu không biết bạn vừa có tiền vừa có quyền, cô ấy trúng tiếng sét tình yêu với bạn trong một chuyến du lịch liền sẵn sàng ở cạnh bạn đến cuối đời.
Kết quả hai người kết hôn rồi, nhận giấy rồi, giấy tờ xong xuôi rồi bạn mới phát cmn hiện ra răng cô ấy thật ra là một người rất tâm cơ, cái gì mà đi du lịch vô tình gặp nhau hay trứng tiếng sét ái tình đều là giả chỉ vì muốn cưới được người giàu, được sống cuộc sống bà chủ nhà giàu sung túc, còn tình cảm? Cô ấy căn bản chưa từng yêu bạn bao giờ!
Vậy bạn nghĩ sao?
Có cảm thấy kinh gớm như vừa nuốt phải một con ruồi không?
Lỡ như Jofar thực sự nghĩ như vậy, tình cảm giữa bọn họ lại pha trộn với những tính toán có mục đích không trong sáng thì sao...... Trời ơi, không muốn thấy cảnh này đâu!
Bass buồn bực nghĩ nát óc hoặc là chạy tới chỗ lão tự tế xin ông đừng nói cho Jofar biết.
Cho dù Bass biết, Jofar chưa chắc sẽ nghĩ theo cách này, biết đâu anh ấy sẽ xem đây chỉ là chuyện nhỉ không cần chú ý, nhưng...
Bass sợ mất Jofar.
Từ "yêu" này nói ra thì hơi sến súa, viết ra cũng cảm thấy ngại ngại.
Nhưng sự thực chính là như vậy, càng sợ mất đi lại càng quan tâm, càng quan tâm sẽ càng thận trọng.
Mình đúng là thứ lập dị!
Sao không thử dùng cách nào nam tính hơn chút xem ? !
Ví dụ như nếu Jofar dám nghĩ rằng cậu tiếp cận hắn vì tiền bạc và địa vị thì cậu sẽ đấm gãy mũi hắn!
... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi nhảy lên cậu phải chạm tới sống mũi của hắn, đồng thời có thể đánh bại Jofar, đảm bảo rằng giây tiếp theo mình sẽ không bị đánh chết.
Bass thầm giơ con giữa với chính mình trong lòng, ủ rũ cụp tai.
Cậu đã thử đến chỗ của lão tư tế nhưng lão tư tế Yves đã rời đi ngay sau hôm nói chuyện với cậu, quay về thần điện, Bass không chắc liệu ông ấy có gửi lá thư nào cho Jofar hay không, sáng nay cậu nhận được một lá thư từ Jofar, trong đó không có nội dung gì đặc biệt.
Bass xoa tờ giấy trong tay, trên đó là chữ viết tay của vị pharaoh tuấn mỹ, nét chữ mảnh mà sắc, mạnh mẽ như chính con người hắn được viết một mạch trên tờ giấy không chút do dự, thể hiện nỗi nhớ nhung của hắn đối với chú mèo nào đó.
Bass chọn ra một số từ khiến cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch trong danh sách, tai dựng thẳng lên.
Dẹp hết đi, Bass tự nhủ, chờ Jofar về mình liền thú nhận với anh ấy! Tui tuyệt đối không như nam chính phim BL do do dự dự cuối cùng nếm đủ vị đắng, chia chia hợp hợp hơn 30 tập, tra tấn người xem đến mức đau đầu muốn hét lên hỏi "Con mẹ nó cứ nói ra là được mà!".
Có chuyện thì phải nói!
Phải bày tỏ tâm ý rõ ràng!
Thực sự không được thì cứ sắc dụ thôi... Khà khà.
Nếu bạn gái nghi ngờ bạn, cứ lên giường là được, làm một lần không đủ thì làm hai lần! Bass nhớ lại lời mẹ mình, phu nhân Mary, mặc dù bà hay cằn nhằn nhưng lời của bà luôn là chân lý sáng chói.
Bass tặng một like cho người mẹ đang ở một thời không xa xôi nào đó ở tương lai, ánh mắt kiên định, hạ quyết tâm.
"... Ngươi hiểu rồi chứ? Bass" Lúc này Jesé vừa nhắc xong lần thứ sáu.
Bass căn bản vẫn chưa hồi hồn, mắt mèo lấp loé, siết chặt viên đá mắt mèo trong tay, nặng nề gật đầu, "Ta hiểu!"
"Hả?" Jesé khép sách lại, xem ra cách nhắc đi nhắc lại của ông vẫn có chút hiệu quả, tậm trạng đại thần quan cảm thấy thoải mái hơn nên mỉm cười, "Không tệ, vậy ngươi nhắc lại một lần xem."
Bass hô to: "Lăn giường!"
Jesé: "......"
Bass tan nát cõi lòng: "Lăn hai lần! ! !"
Jesé: "......"
À.
Ha,
Vị đại thần quan nào đó đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, sau đó giơ cao cuốn sách như viên gạch trong tay, nhắm ngay đỉnh đầu toàn phế liệu màu vàng, đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên tai mèo đang mất tập trung kia ————
—— Bốp!
...
...
Đội quân Ai Cập trở về đã đi qua Hạ Ai Cập, trong số 60.000 quân có khoảng 20.000 quân đến từ Hạ Ai Cập, bọn họ lần lượt quay lại căn cứ ban đầu trên đường trở về.
Tốn một tháng mới giải quyết số quân nổi loạn còn lại chạy trốn khỏi Edom, phải mất một tuần để hoàn tất lễ bàn giao trên đường trở về.
Tất nhiên, hai tháng dự tính ban đầu sắp hết, bởi vì vương đã ra lệnh cho họ phải hành quân cả ngày lẫn đêm để kịp trở về vương thành, bọn họ đã đến biên thành Thượng Ai Cập, chỉ tốn một ngày nữa là về đến nhà, đến lúc đó, với tư cách là những anh hùng chiến thắng, họ có thể tận hưởng sự reo hò của mọi người, nằm trong hồ rượu vang đỏ, nhâm nhi thịt nướng và ôm những người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay.
Theo lý mà nói, lúc này bọn họ đã có thể thư giãn và trò chuyện rôm rả về việc sẽ đi nghỉ ở đâu, nhưng bây giờ...
Đôi mắt như đại bàng của Abbeliu vô cảm quét qua nhóm người Assyria trà trộn trong quân đội Ai Cập, khịt mũi khạc xuống đất.
Cô công chúa Assyria đáng ghét đó đã đi theo họ suốt chặng đường, buộc họ phải cảnh giác với bọn Assyria này!
Khi tấn công Edom, vị công chúa này đã gửi vật tư và nhân lực đến biên thành Assyria như một cách nịnh hót, nhưng đều bị vua của họ từ chối. Trên đường trở về, vương không đuổi họ đi nhưng cũng không chào đón họ.
Kể từ khi Abbeliu biết việc cô công chúa này đã làm, hận không thể chặt đầu cô ta xuống!
Đám rắn độc Assyria đáng ghét, suýt chút nữa đã hại vương của bọn họ, nếu không phải vương ra lệnh... Hừ!
Nhưng bây giờ, thấy đối phương nóng lòng muốn gặp vương lại luôn bị từ chối, trong lòng hắn lại cảm thấy sảng khoái cực kỳ!
Chiến tranh rất tốn kém, dù trận này bọn họ thắng nhưng trên trướng diện đã phải chịu tổn thất rất lớn. Cái tên Bretton kia thậm chí còn háo hức định dùng người Assyria để bù đắp cho những tổn thất mà hắn phải chịu trong chuyến đi tới Jerusalem và Edom.
Abbeliu nhìn thoáng qua, thấy cỗ xe ngựa trắng đang tiến đến gần chiến xa của vương, hắn ngẩng đầu lên, nhăn mũi lẩm bẩm:
"Cô công chúa Assyria xui xẻo kia, tốt nhất đừng có gây chút rắc rối nào cho ông..."