Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 79: Một bên thiên đường, một bên địa ngục



Editor: Đan Mộc

Chiều 27/11, khu vực Nubumelpa.

Jofar ngồi trên chiến xa, một tay đỡ đầu, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng như mặt cắt một viên ngọc bích, nhìn thẳng vào cuộc chiến đẫm máu và hỗn loạn trên quy mô lớn ở phía trước.

Hắn như một con thú đã ăn no, tỏa ra cảm giác lười biếng và buồn chán trước tình hình hiện tại.

Các chiến binh điều khiển chiến xa xung phong phía trước đại quân Ai Cập, cầm khiên  chặn lại những mũi tên bay tới.

Đám người Abbeliu và Sok là những chiến binh giỏi nhất được Jofar lựa chọn, đưa bọn họ ra chiến trường không khác gì việc ném chó rừng vào giữa đàn cừu, ngoài ra, sức mạnh chiến đấu của đội quân hai bên hoàn toàn không cân sức ——

Đất nước tên Sidar này, tạm thời đóng quân ở Edom và định cư trong thành, đã bị quân đội Ai Cập đánh bại hoàn toàn chỉ trong ba giờ, vô số người đã thiệt mạng.

Thành phá.

Chỉ còn lại vài trăm chiến binh mặc áo giáp, bọn họ cả người đầy máu, hai mắt đỏ ngầu, dàn thành hình quạt chĩa mũi đao về phía chiến binh Ai Cập cũng be bét máu.

Họ giống như những con thú bị mắc bẫy.

Những người được bảo vệ phía sau lưng họ là những thường dân đang cầm nông cụ, trừng mắt nhìn họ với vẻ căm thù, không chút do dự lao tới, muốn cắn chết họ.

"Lũ người Ai Cập chết tiệt! Jofar. Memphis chiết tiệt!"

Một người phụ nữ cầm liềm, rưng rưng chém chết hai đứa con nhỏ của mình, rồi gia nhập đội ngũ kháng chiến cuối cùng.

Cô ta không phải người duy nhất làm như vậy, so với việc còn sống mà trở thành nô lệ, bị xem thường bị sỉ nhục thì chi bằng để dòng máu nóng sục sôi chảy khắp cơ thể, củng cố niềm kiêu hãnh và vinh quang cuối cùng này!

Cô ta sẽ không rời đi, bọn họ cũng sẽ không rời đi.

Bọn họ đã mất quê hương một lần rồi, lần này... cho dù có chết, bọn họ cũng muốn linh hồn mình lang thang trên chính quê hương!

Abbeliu và Sok cưỡi ngựa chen qua đội quân, cau mày và hét vào mặt họ.

"Bọn ta không giết phụ nữ và trẻ em! Chỉ cần các ngươi đầu hàng——— "

"Bọn ta sẽ không đầu hàng! Chết cũng sẽ không!"

Dân chúng khóc lóc, họ sợ chết, nhưng vẫn nghiến răng gào lên trước mặt Abbeliu: "Bọn ta muốn ở cạnh vương của bọn ta! Vinh quang của Sidar sẽ tồn tại mãi mãi! Đất nước của chúng tôi sẽ tồn tại mãi mãi!"

"......"

Nước mắt nóng hổi và máu tươi chưa chắc có thể đánh động lòng người, nhưng một linh hồn bất khuất thì có thể.

Bất cứ lúc nào, kẻ thù chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cũng xứng đáng nhận được sự tôn trọng của những người lính trên chiến trường. Các chiến binh Ai Cập im lặng, còn Abbelliu thở dài, hắn không lập tức ra lệnh tấn công họ.

Ai biết được vương của các ngươi còn sống hay không?

Biết đâu hắn đã bỏ rơi các ngươi rồi chạy trốn!

Ngay lúc Abbeliu vừa định đáp trả, một người đàn ông từ từ bước ra từ giữa đám đông, hắn mặc áo giáp, tay cầm trọng kiếm, chỉ để lộ một đôi mắt ôn nhu đa tình.

"Vương!"

"Là vương!"

Đám người Sidar xôn xao, cuối cùng đứng trật tự sau lưng hắn.

Abbeliu kinh ngạc trợn mắt, không thể không thể tin rằng trong tình huống tuyệt vọng như vậy, gã đàn ông xảo quyệt kia lại chọn ở lại với những thường dân này.

"Tốt!"

Ánh mắt Abbeliu lộ rõ nét kính phục, hắn xuống ngựa, Sok phía sau hắn cũng làm như vậy.

Một quy tắc bất thành văn giữa các chiến binh Ai Cập là những chiến binh thực sự không biết sợ hãi phải được đối xử một cách tôn trọng và được cả thế giới ngưỡng mộ!

Abbeliu không định tiếp tục cuộc thảm sát mà muốn mang theo một số quân tương tự để chiến đấu một chọi một với Saya.

Ngay lúc Abbeliu đang định bước tới, bỗng nhiên có người đè lại bả vai hắn, rồi Abbeliu bị ném sang một bên, hắn loạng choạng vài bước trước khi được Sok đỡ lấy, nhưng Abbeliu không tức giận, hắn mở to mắt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy vương của bọn họ, Jofar thân mặc áo giáp vàng, tay cầm một thanh vũ khí kỳ quái bước đến trước mặt Saya.

Áo choàng đỏ tươi khẽ tung bay theo mái tóc dài sau lưng.

Hắn đứng trước mặt Saya với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói lạnh như băng.

"Ở những vùng đất mà ta đã chinh phục, ta sẽ đích thân ban cái chết và sự kết thúc cho bất kỳ vị vua nào chọn chiến đấu đến giây phút cuối cùng thay vì chạy trốn."

Saya sửng sốt một lúc rồi bật cười.

Những lời nói của Jofar chứng tỏ: Hắn ta  công nhận quốc gia tên Sidar này, cũng công nhận vị vua thống trị ngắn ngủi là hắn.

A...

Thế này có tính là sự nhận từ hay không đây? 

Saya thậm chí còn cười to hơn.

"Rút kiếm của ngươi ra." Jofar liếc nhìn Saya, "Nhân danh Pharaoh Jofar. Memphis, người cai trị Ai Cập."

Hắn cầm vũ khí bằng tay phải, đó là một loại vũ khí kỳ lạ không có lưỡi, có chuôi và lưỡi kiếm hình que tròn.

Nó tương tự như kiếm phương Tây, nhưng cứng hơn và nặng hơn.

Đã từng có vô số vị vua bị nó đóng đinh vào ngai vàng!

Vẻ ngoài trông thật bình thường, nhưng ai biết nó đã uống được bao nhiêu máu và linh hồn của các anh hùng.

Việc sử dụng nó đủ để thể hiện sự tôn trọng của Jofar đối với trận chiến sắp tới.

Saya chậm rãi rút thanh trọng kiếm của mình ra, cầm nó bằng cả hai tay, nhắm vào Jofar một cách cẩn thận và bình tĩnh.

"Nhân danh... người cai trị Sidar, Saya. Desjupo!"

...

"Coong!"

Âm thanh kim loại va chạm và đập vào nhau chói tai xuyên màng nhĩ.

Hai vị vua đang chiến đấu với nhau.

Mặc kệ là quân đội Ai Cập hay là người dân Sidar đều lặng lẽ chừa ra một khoảng trống, ánh mắt hướng về hai vị vua ở giữa.

Gió rít qua, mọi tiếng kêu la, tiếng gầm rú phấn khích đều bị át vào trong lòng, giữa chiến trường này, ngoại trừ Jofar và Saya, mọi thứ đều tĩnh lặng.

"Keng —— "

Những mảnh vỡ của thanh trọng kiếm bay ra, ghim sâu vào cát vàng, Saya chưa kịp vứt thanh kiếm gãy đi và lùi ra tạo khoảng cách thì thứ cũ khí kỳ lạ có đầu sắc nhọn đã bị chủ nhân của nó đâm xuyên qua áo giáp và cơ thể của hắn!

Giáp sắt phát ra tiếng rít chua răng, bị đâm ra một lỗ thủng, vải vóc bị xoắn nát phía sau, máu thịt mềm mại không chịu nổi ánh sáng sắc lạnh, bắt đầu từ bụng dưới, cho đến sau lưng...

Xương cốt gãy vỡ, ruột gan đứt đoạn.

Đôi mắt đa tình của Saya mất đi màu sắc, bọt máu không ngừng trào ra khỏi miệng, bắn tung tóe nhiều đốm đỏ tươi lên bộ giáp vàng của tên sát nhân, hắn yếu ớt lùi lại rồi lại lùi tiếp.

Jofar tiến về phía trước từng bước một, sức mạnh bẩm sinh cho phép hắn dễ dàng dùng vũ khí đâm xuyên qua Saya, sau đó ghim hắn ta về phía bức tường.

"Lộp độp."

Từng vệt từng vệt máu sền sệt đổ xuống cát vàng khô nóng, cuối cùng kẻ đổ máu bị ghim vào bức tường đất.

Người vừa nãy còn đang giãy dụa yếu ớt giờ đã mất hết sức lực, đôi mắt hơi mở, hai tay và đầu buông thõng xuống một cách bất lực... Saya đã chết rồi.

Cán kiếm trong tay Jofar trơn trượt vì thấm đầy máu. Hắn lạnh lùng nhìn vị vua đã chết trong tay mình, sau khi cúi mắt và im lặng một lúc, hắn rút kiếm ra, để cái xác nặng nề rơi xuống đất..

"Ầm" một tiếng, phảng phất như một nút bấm nào đó đã được ấn xuống.

Những người Sidar không còn kìm nén tiếng khóc nữa, bọn họ khóc than đến tan nát cõi lòng, cao giọng bi ai như thể có ai đó đã cắn đứt một miếng thịt của họ!

Còn các Ai Cập sĩ binh gào lớn, giơ cao vũ khí reo hò vì sự anh dũng của đức vua!

Một bên thiên đường, một bên địa ngục.

Đây chính là chiếc cân trong tay Hades, sự công bằng giữa sự sống và cái chết.

"Bệ hạ."

Bretton chạy bước nhỏ tới, đuổi kịp dâng khăn lên cho Jofar vừa quay lại chiến xa.

Bỏ qua những tiếng kêu la và reo hò phía sau, Jofar từ từ lau tay và vũ khí của mình.

Bretton cau mày: "Bệ hạ, đám người Sidar này phải làm sao bây giờ? Trông bọn họ không có vẻ sẽ chịu đầu hàng."

Jofar liếc hắn một cái, đáp lại bằng một tiếng "ừm" yếu ớt, sau đó hắn nghiêng người nhìn thoáng qua những người Sidar đang khóc lóc  cạnh thi thể phía sau.

Khăn vải nhuốm đỏ bị vứt đi, vị vua cao quý và dũng cảm bước lên chiến xa, chỉ để lại một lời nói không rõ cảm xúc.

Hắn nói.

"Đồ thành."

...

...

Ngày 27 tháng 11 cùng năm, chiến tranh giữa Ai Cập và Sidar kết thúc.

Vua Saya. Desjupo với thời gian thống trị ngắn ngủi của Sidar đã tử trận trong trận chiến ấy.

Sau khi chiến thắng, Vua Chinh Phục vương Jofar. Memphis lựa chọn tàn sát cả thành, ngọn lửa thiêu thiêu rụi các thi thể bùng cháy không dứt suốt hai ngày.

Cuộc tranh chấp giữa Ai Cập và Sidar cũng là nan đề mà thế nhân chưa giải thích được, nhưng chuyện xưa thần bí về Vua Chinh Phục Jofar. Memphis và vị vương hậu vô danh của hắn đã bắt đầu hé lộ...