Editor: Đan Mộc
"Jofar?"
"Jofar!"
Bass run tai, ngồi xổm trên đùi Jofar, hai tay chống cằm, cười híp mắt, khóe môi nhếch lên, ngửa đầu nhìn hắn, đẹp đẽ dính người, phảng phất như đang chờ một nụ hôn.
Jofar sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, mi mắt run run, mở hai khe hở hẹp dài màu xanh băng chi chít tơ máu đỏ.
Dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm, mái tóc dài màu bạch kim và làn da trắng lạnh của vị Pharaoh tuấn mỹ như tỏa ra một vầng sáng, hắn cúi đầu ngồi, mái tóc dài mềm mại quấn quanh xương quai xanh và cổ, che đi một nửa gò má lạnh lùng và cứng rắn.
Con mắt của Horus buông xuống giữa trán, nhìn tỉ mỉ có thể thấy một sợi tóc bị vướng tại đó, chứng tỏ chủ nhân của nó lúc đeo nó đã vội vàng cỡ nào.
Chiếc áo choàng hở một bên vai che đi cơ thể cường tráng thon dài của hắn, châu báu hoàng kim vây quanh hắn, nhưng lại bị lu mờ bởi đôi mắt xanh băng giá.
Jofar trông như một tác phẩm nghệ thuật hậu hiện đại hoặc một con búp bê có kích thước bằng người thật.
Tinh mỹ, đắt giá.
Tập hợp tất cả những điểm hoàn mỹ mà còn người khoa khát, trưng bày trước một khung cửa sổ được trang trí đẹp mắt với nhãn giá ghi "Không bán".
Nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng và đặc biệt mềm mại của thiếu niên, 'con búp bê' đắt tiền này ngay lập tức được truyền vào linh hồn!
Đôi mắt khép hờ đột nhiên mở ra, mang theo sự sắc bén phá tan hỗn loạn, cắt qua sương mù tỉnh lại!
Khiến những ai bị ám ảnh bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn đều phải bất ngờ và sợ hãi trước ánh mắt ấy.
"... Bass."
"Khà khà, là ta."
Bass trong hình dáng thiếu niên vẫy đuôi, thấy hắn mở mắt ra lấy lại tinh thần, ngồi trên đầu gối hắn cười lộ ra bốn chiếc răng nanh đáng yêu.
Jofar tỉnh lại từ trong cơn hoảng hốt.
Đôi mắt không có tiêu điểm lại được lấp đầy bằng ánh sáng.
"Bass..."
Đôi môi mím chặt bị xé toạc, trong thanh quản run rẩy của Jofar là niềm vui khó có thể che giấu, hắn đưa tay ra muốn chạm vào mặt Bass.
"Em ———".
"Bệ hạ! ?"
Giọng nói dịu dàng và nghiêm trang thường ngày của người phụ nữ giờ đây trở nên lo lắng, lớn giọng thúc giục.
Mộng đẹp đột nhiên bị đánh tan! Trong tầm mắt của, Bass đang nằm sấp trên đầu gối hắn chợt biến mất không chút tăm hơi!
Đồng tử giãn ra rồi co lại.
Jofar đột nhiên ngẩng đầu, cảnh tượng xung quanh như thủy triều dâng trào ùa vào mắt hắn, kéo hắn trở về hiện thực...
Trong tẩm cung.
Có vài thị nữ bưng xô đồng nhỏ, cúi đầu vội vã vòng qua giường chạy ra ngoài, có thị nữ ôm từng hòm thảo dược quý giá chen vào trong.
Một chiếc giường thấp tạm thời được đặt cạnh giường vua, nằm bên trên là công chúa Assyria Jarno đang bất tỉnh, những nữ quan và thị nữ đi theo nàng đang vây quanh đó than khóc.
Lão y sư và những y sư khác cùng phục vụ vương thất tụ tập quanh hai chiếc giường, một hàng dụng cụ được bày ra trên bàn, nhanh chóng thì thầm thảo luận phương pháp giải độc.
Nhìn mái đầu mướt mồ hôi và đôi tay run rẩy cũng đủ thấy quá trình điều trị không suôn sẻ như tưởng tượng...
Đội trưởng và đội phó đội thân binh quỳ gối trước cửa cung rộng mở, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, nêu không có ánh đèn được sáng rực hát ra từ trong cung điện thì bóng dáng bọn họ trông chẳng khác gì những nấm mồ yên tĩnh, chỉ lộ ra bóng lưng cong vòng.
Jesé cũng đang quỳ ở bên ngoài, trán và lòng bàn tay áp xuống đất, đại thần quan và đội thân binh phụ trách canh gác vương cung khó mà thoát tội với vụ ám sát bằng độc này.
Huống hồ những người bị đầu độc còn là vương hậu tương lai và công chúa Assyria.
Trước tiên không đề cập tới việc nỗi đau mất đi vương hậu sẽ khiến vương giận dữ đến mức nào, chỉ mỗi việc hai nước Ai Cập và Assyria đang trong thời kỳ nhạy cảm, công chúa Assyria mà chết thì xung đột giữa Ai Cập và Assyria là không thể tránh khỏi... Khi nghe tin về sự thất trách to lớn thế này, Jesé chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng, thậm chí không cầm cây trượng tượng trưng cho địa vị đại thần quan của mình đã quỳ thẳng xuống cửa cung điện.
Ông và những thân binh phía sau đã ôm tâm thái sẵn sàng lấy cái chết tạ tội!
Họ chấp nhận bất kỳ hình thức chết nào mà vương ban cho.
Rất hiếm khi thấy mây vào ban đêm ở Ai Cập.
Ánh trắng dịu nhẹ, đẹp đẽ thường ngày bị mây đen che khuất, không lộ chút chấm nhỏ, bóng tối dày đặc đè xuống, lộ ra một loại cảm giác bất an khiến cho người ta cảm thấy buồn bực.
Nefes đang đứng bên người Jofar.
Lúc này, nàng đã không thể tiếp tục duy trì hình tượng đoan trang thận trọng được nữa, cho dù Nefes vẫn nói năng mạch lạc như trước nhưng nàng cũng hoang mang như những người ở đây. Điều này có thể thấy từ việc nàng không nhận thấy Jofar đang mất tập trung.
"... Kẻ hạ độc là một hầu nam trong bếp, lúc được tìm thấy, hắn đã bị diệt khẩu, xác bị vứt lại trước cung điện của tiên vương hậu, chúng thần xác định hắn có đồng bọn, đồng thời phong tỏa vương cung và truyền lệnh cho quân thủ vệ phong tỏa vương thành."
"..."
"Công chúa Assyria Jarno... Nàng phát độc trước Bass đại nhân một bước, trước khi chất độc có hiệu lực, nàng đã dặn nữ quan của mình báo tên loại độc này cho y sư."
"..."
"... Carpo, một loại nọc rắn hỗn hợp, có tác dụng chậm, máu do người trúng độc nôn ra sẽ có vị ngọt đặc biệt, chỉ một lượng nhỏ cũng đủ chết người... Loại độc này lần đầu tiên xuất hiện ở biên thành Ai Cập, bọn cướp sa mạc thường thường dùng nó bỏ vào trong nước của đội thương nhân đi ngang qua, giết người cướp hàng."
Nàng nói xong, vị vua trầm mặc ngồi trên ghế rốt cục có phản ứng, hắn nâng tay lên rồi lại đặt xuống đầu gối, vuốt ve lớp vải trên áo choàng như thể đang xoa đầu ai đó.
Phần lớn lực chú ý của Nefes đều tập trung trên chiếc giường nhỏ các y sư tụ tập, nàng biết rõ thiếu niên kia quan trọng với bệ hạ đến mức nào, cậu ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
Nếu hôm nay cậu ấy chết, Nefes không dám tưởng tượng dòng sông máu sẽ chảy dày đặc như thế nào trên mặt đất vương cung Ai Cập!
Nefes nắm chặt pháp trượng, khẩn cầu trong lòng: Osiris, vị thần chưởng quản linh hồn và cái chết, cầu xin ngài, xin đừng lấy đi linh hồn của Bass, Bastet, nữ thần mặt trăng hóa thân thành một chú mèo, xin hãy bảo vệ 'tông đồ' của người, che chở cho cậu ấy bằng ánh trăng, xua tan đi bất hạnh của cậu ấy...
"Nefes."
Giọng nói khàn khàn như đất khô nứt nẻ, Nefes sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, cố gắng đoán xem đó là giọng nói của ai
Là của vương!
"Vâng! Có Nefes." Nephes nhanh chóng thu mắt lại, bò trên mặt đất, tựa đầu lên tấm thảm trước chân của vị chủ nhân Ai Cập, nàng châm chước nói: "Vừa rồi ngài vẫn luôn im lặng... Thần biết trong lòng ngài rất bi thống, nhưng! Dù thế nào đi nữa... xin hãy bình tĩnh lại! Bass sẽ không sao đâu, ngài là con của thần Ai Cập, thần sẽ lắng nghe mong muốn của ngài và bảo vệ cậu ấy, ngài —— "
"Ta không tin."
Giọng nói lạnh lùng của Jofar làm gián đoạn mọi nỗ lực khuyên can và an ủi của Nefes, Nefes mím môi, sắc mặt có chút khó coi, nếu như vương không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, rất nhiều người sẽ phải chịu đau khổ.
Nàng cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ kiên quyết hơn, "Xin ngài hãy tin tưởng, lúc này, chúng ta chỉ có thể tin tưởng thôi."
Jofar trầm mặc một lát, đôi mắt mọc đầy tơ máu chuyển động, phát ra những âm thanh lọc ọc như một con rối.
Tầm mắt của hắn tìm được tiêu điểm.
Jofar chậm rãi đứng lên, bước về phía giường vua, các thị nữ run lẩy bẩy nhún vai quỳ xuống thành một hàng, lão y sư lơ đãng quay lại nhìn, thấy vẻ mặt của vương, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng ông!
"Hô!"
Lão y sư bùng nổ ý chí cầu sinh mạnh liệt, đột nhiên kéo đồng liêu của mình vội vàng tránh khỏi giường, chen chúc nhau nhường đường cho người đàn ông tuấn mỹ âm u không khác gì ác quỷ.
Nefes lo lắng nhìn trộm, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng bỏ qua trật tự và phép lịch sự, đứng dậy khỏi mặt đất và bước nhanh tới..
Jofar đi đến bên giường, hắn ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Bass - người đang nằm trên giường với đôi môi tím tái, nửa tỉnh nửa mê.
Chiếc xô thị nữ đặt cạnh giường đã chứa đầy nước ấm pha với máu đen, mùi máu ngọt ngào, tanh tưởi ngửi lâu sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Nhìn thấy Jofar, mọi người đều nín thở, cố gắng giả làm vật trang trí trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Không ai biết liệu người đàn ông vẫn đang chìm trong nỗi buồn kia có đột nhiên nhảy dựng lên và đập nát đầu bất kỳ ai trong số họ ngay giây tiếp theo hay không!
Bass đang ngủ, nằm ngoan ngoãn trên giường, cổ tay quấn băng vải, đó là vết thương do phương pháp trích máu của lão y sư để lại, những vết thương như vậy rải rác trên khắp tứ chi của cậu, sau khi lấy máu, ông bôi thuốc mỡ Ai Cập để chữa nọc rắn rồi quấn gạc để làm chậm quá trình nọc rắn ngấm vào cơ thể.
Nhìn một lát, Jofar đặt lòng bàn tay lên mặt Bass, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa gò má mềm mại lạnh lẽo, mang theo lưu luyến và miễn cưỡng.
"Khó chịu lắm phải không? Bass."
Jofar hỏi Bass đang hôn mê trên giường, bàn tay hắn lướt nhẹ từ gò má xuống cổ thiếu niên, hắn rũ mắt, tự nhủ:
"Ta biết nọc rắn có thể gây ra cơn đau vô cùng, người trúng độc Carpo sẽ bị ăn mòn từ trong ra ngoài. Dạ dày, ruột, gan... sẽ biến thành một đống máu thịt đen đặc trong bụng, mổ ngực sẽ tranh nhau chảy ra, tanh tưởi như bùn. Sống thêm một giây không khác gì tra tấn."
"Kể cả khi được chữa khỏi, em vẫn phải chịu đựng di chứng do nọc rắn ăn mòn và mất đi một số khả năng của con người."
Bass nằm trên giường không thể biểu lộ vẻ sợ hãi, Jofar nhìn cậu, nhếch khóe môi, cúi xuống hôn lên đôi môi mang màu sắc kỳ lạ của Bass, hắn không ngồi dậy ngay, mà cứ thế mặt đối mặt với Bass, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
"Em sợ ư?"
"..."
"Còn nói không sợ, cưng an."
"..."
"Đừng sợ, hành trình đến thế giới bên kia của em sẽ không cô độc đâu."
Thiếu niên trên giường rõ ràng không hề trả lời, thế nhưng đức vua của họ lại cười rộ lên, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn - có chút kỳ lạ và rùng rợn, vang vọng trong cung điện im lặng đến chết chóc, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Họ giống như những con cừu bị bao vây bởi bầy sói —— thậm chí còn không có sừng, chỉ dựa vào số lượng đông đảo của mình để tăng lòng can đảm! Vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch, còn không thể trốn thoát, chỉ có thể chờ bị cắn chết từng người một.
Vô số ánh mắt, có người sợ hãi, có người rưng rưng nước mắt, có người sợ rằng lòng dũng cảm của mình sắp vỡ tan, mở to khi giọng nói nhỏ nhẹ đột nhiên dừng lại!
Vua Pharaoh toát ra vẻ chết chóc và sát khí lạnh lùng, nói bằng chất giọng ngậm ý cười đẫm máu và tàn nhẫn:
"Bỏ tù Jesé, cách chức ông ta khỏi chức vụ đại thần quan. Chặt chân Thân vệ trưởng không hoàn thành chức trách, giáng làm đầy tớ."
"Các đầu bếp trong cung điện và tất cả người hầu trong bếp, bao gồm cả nô lệ, đều sẽ bị đưa đến Kim tự tháp. Cắt lưỡi, móc mắt chúng ra —— ta muốn thấy bọn chúng bị ướp xác khi còn sống, bị mắc kẹt trong hố côn trùng, không thể kêu cứu hay phản kháng, không thể nhìn thấy người thân của mình và phải cảm nhậm cảm giác bản thân bị côn trùng cắn xuyên qua da, khoan vào thịt, vào máu để ăn nội tạng của chúng ——
Ta sẽ không bao giờ ban tặng sự đặc xá cho chúng, vĩnh viễn sẽ không ——!
Bọn chúng chết rồi, ta muốn lắng nghe tiếng kêu đau đớn từ linh hồn của chúng vang vọng trong bóng tối dưới lòng đất mỗi đêm! Mỗi đêm!"
Ngực Hofar phập phồng dữ dội, hắn xoay người nhìn chằm chằm tất cả mọi người cắn chặt từng chữ một những ký tự đáng sợ đó, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng đỏ tươi, gương mặt tuấn mỹ như bị ác quỷ dưới da xé toạch, lộ ra khuôn mặt ma quỷ màu than chì đầy răng nanh ghê tởm!
"... A."
Có người cắn chặt mu bàn tay cố nén tiếng nghẹn ngào.
"Nefes, đừng khuyên ta." Với ánh mắt sắc bén hơn lưỡi hái quét qua bọn họ, Jofar xoay người, vuốt ve khuôn mặt Bass bằng sự dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng địa ngục đáng sợ lúc này, rồi lại nói: "Bởi vì ngươi cũng đâu muốn nằm trong hố côn trùng."
Chỉ cần ngươi dám mở miệng, ngươi cũng sẽ là một trong những người phải chết.
"......"
Nefes, người duy nhất có thể thuyết phục vương tha cho người vô tội, quên cả thở ngay khoảnh khắc chạm vào tầm mắt Jofar.
Yết hầu nàng trượt lên xuống, khóe miệng run rẩy không nói nên lời.
Tĩnh mịch.
Tẩm cung im lặng như chết.
Thậm chí không có một tiếng khóc.
Ngay cả nhưng người hầu Assyria thuộc về công chúa Jarno cũng đang phát run.
Không biết khoảng thời gian không thể thở này kéo dài bao lâu, Jofar nhìn về phía hai lão y sư đang run rẩy.
Lão y sư đổ mồ hôi như tắm, nhưng khi thần Anubis đến đón ông, ông đột nhiên nghĩ rằng có lẽ vương không muốn giết ông mà muốn hỏi thăm tình hình của thiếu niên!
Ôi trời ơi!
Lão y sư thiếu chút nữa mừng đến phát khóc, hít một hơi, rồi run giọng nói: "Ngài, ngài không cần phải lo đâu ạ... Độc của công chúa Assyria phát huy tác dụng nhanh hơn, hơn nữa còn để lại manh mối về Carpo, thiếu, lúc Vương phi độc phát... chúng ta hành động rất nhanh, lập tức tìm ra cách giảm bớt."
Nói tới đây, ông nuốt một ngụm nước bọt.
"Cương cung có, có thuốc trị nọc rắn, nhưng Carpo là độc hỗn hợp, chúng thần không giải độc trong người Vương phi giúp ngài ấy tỉnh lại, chỉ có thể dùng một ít loại độc khác áp chế nó, nhất định sẽ để lại di chứng —— nhưng, nhưng thần hành nghề y mấy chục năm, thần từng nghe nói về một người sống sót sau khi bị đầu độc ở biên thành Coria Ai Cập, cũng chính là nơi chế ra loại độc này! Người chế tạo loại thuốc độc này chắc chắn phải có cách chữa trị!"
"Có lẽ nếu chúng ta đến Coria, Vương phi có thể được cứu trị! Cho dù có di chứng, cũng không nhất định là chứng tàn phế chí mạng!"
Giọng điệu lão y sư rất kiên định, nhìn qua không giống đang nói dối.
Tảng đá trong lòng tất cả những người ở đi buông lỏng.
Nghe vậy, Jofar nắm chặt tay Bass, hắn lạnh lùng nhìn về phía lão y sư.
"Phải mất hai ngày mới tới Coria, đường đi còn khá gập ghềnh."
"Được ạ! Thước của chúng thần có thể giúp Vương phi cầm cự cho đến lúc đó! Chất độc cũng lan rộng ra trong cơ thể! Thần xin thề!"
Lão y sư biết rằng nếu ông do dự thêm một chút, ông sẽ trở thành cái xác tiếp theo, nên ông quỳ xuống và trả lời rất nhanh.
"..."
Sau khi Jofar xác định những gì ông là thật, hắn dùng sức nắm tay Bass, luồn ngón tay mình qua khe hở giữa các ngón tay Bass, mười ngón cùng đan vào tay cậu.
"Em nghe thấy không, Bass?" Jofar cong môi, đôi mắt vẫn đỏ rực đáng sợ, không có ý cười, chỉ có sự điên cuồng, một cái tay khác của hắn sờ má Bass, "Đừng sợ, chờ em khỏe lại, dù em không nhìn thấy hay mất giọng, em vẫn là Bass của ta..."
Nói xong, vị vua đáng sợ buông thiếu niên ra, đứng dậy và ra lệnh cho người hầu đang quỳ dưới đất.
"Đến biên thành Coria —— ngay lập tức!"
"Vâng!"