Editor: Đan Mộc
Biên thành Coria.
Nơi này là tòa thành tội phạm két tiếng, nổi danh cằn cỗi dã man.
Cư dân ở đây như lũ man rợ chưa được khai hóa, thức ăn và một số hủ tục của họ khiến những cư dân Ai Cập khác cảm thấy không dám nhìn thẳng, nghe tiếng đã sợ mất mật.
Cư dân Coria hơn nửa đều không mặc quần áo, đàn ông lẫn đàn bà chỉ mặc một cái váy ngắn quanh eo.
Chớ đừng nói chi là nói chuyện với dân ngoại lai.
Đám người Coria này có tính bài ngoại rất mạnh, đối mặt đội buôn và lữ khách lui tới, thường mở miệng là câu "lũ ngoại lai đê tiện"!
Thậm chí còn sẽ cướp bóc những lữ khách dễ bắt nạt, có thể nói là vừa nghèo vừa hung ác, khiến thương nhân và lữ khách tránh mà không kịp.
Nửa năm trước, có rất nhiều băng nhóm trộm cắp vô nhân đạo sinh sống gần Coria, thành chủ ở nhà cũng không dám ngủ ngon, sợ bị cắt cổ.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi một vị tướng quân cao quý tên là Konopo. Garcia bị giáng đến đây.
Lão thành chủ khúm núm bị thay thế bằng một người mới, người này không chỉ đã từng là tướng quân dưới quyền Pharaoh trong các cuộc chinh phạt mà còn chỉ huy một đội quân lính hùng mạnh!
Người địa phương cướp bóc lữ khách?
Đánh!
Ra ngoài đường mà không mặc quần áo?
Đánh!
Khạc nhổ khắp nơi, lập băng đảng thu phí bảo kê?
Đánh!
Cấu kết với bọn cướp đánh cướp đội buôn?
Đánh chết!
Làm sao lũ không đủ tư cách như lưu manh, côn đồ, trộm cắp có thể so sánh được với quân lính chính quy phục vụ dưới quyền Pharaoh, người được mệnh danh là Vua Chinh Phục?
Mặc dù đòn phản công rất mạnh mẽ, một số kẻ đã trèo qua tường phủ thành chủ chúa để hạ độc hắn ta, hoặc cải trang thành người hầu để ám sát hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn không giết được Konopo!
Người ta căn bản không tin vào đám cứ dân Coria này, sau khi bị giáng chức, họ chuyển toàn bộ gia đình, bao gồm cả nô lệ và người hầu, đến đây, chỉ dùng những người được mang theo, ngay cả thứ ăn nước uống đều từ giếng tự đào và gia súc được nuôi nhốt trong dinh thự chiếm diện tích khổng lồ của thành chủ.
Thỉnh thoảng, những người hầu ra ngoài mua vải thì đi cùng là những người lính kỵ binh cầm giáo (một loại vũ khí phổ biến trên chiến trường phương Tây).
Đầu độc là không thể, leo tường sẽ bị đội quân thân tín mạnh mẽ và đáng sợ của thành chủ đâm thành xiên thịt nướng, mi còn muốn đầu độc không?
Cửa không có, cửa sổ cũng không chừa cho mi luôn!
Cái tên Konopo. Garcia này có thể được coi là cái tên vừa được ngưỡng mộ vừa bị nguyền rủa ở Coria.
Những bạo dân chưa từng bị đánh như con xin thề, bọn chúng nhất định sẽ giết chết người này!
Kết quả là, các vụ ám sát, diễu hành và thậm chí bạo động xảy ra thường xuyên.
Lần nghiêm trọng nhất, một băng nhóm tội phạm địa phương thông đồng với bọn trộm cắp trong và ngoài thành phố đã mang đuốc đến đốt người và cửa hàng giữa ban ngày.
Bọn chúng cười nhạo những thương gia và thường dân đang la hét khóc lóc, còn chưa đắc ý xong, vừa quay đầu đã thấy một đội kỵ binh tầm trăm người, áo giáp của họ lóe lên lạnh lẽo, giáo mác chĩa thẳng vào mặt chúng!
... Hầu hết các băng nhóm tội phạm này đều bị giết ngay tại chỗ, hoặc là bị gãy xương và chảy máu trong do ngựa của kỵ binh húc vào, cuối cùng không trị được mà chết, số ít kẻ trốn thoát đã sợ hãi đến nỗi không bao giờ xuất hiện nữa.
Trải qua trận chiến đó, người dân Coria và những tên trộm gần đó cuối cùng đã nhận ra một sự thật:
Tòa thành để bọn họ tùy ý phạm tội, không còn nữa.
Lũ đạo tặc:... Mau nhìn đôi mắt mờ đi vì khóc của bọn ta này.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, lũ đạo tặc bị cắt giảm thất thất bát bát ngày ngày đều để mắt đến phủ thành chủ, nằm mơ cũng muốn gây sự.
Trông sao ngóng trăng mãi, rốt cục cũng có một tên gián điệp chạy tới nói, có một người đàn ông ăn mặc như một người hầu của quý tộc phong trần mệt mỏi cưỡi ngựa đến dinh thự của thành chủ, trông có vẻ là để truyền tin.
Người kia vào phủ thành chủ nửa ngày, phủ thành chủ đột nhiên có động tác lớn, đầu tiên là ý cười không thể che giấu trên mặt những người làm trong thành chủ vui vẻ bưng nước và khăn vải quét tước vệ sinh, lau sạch cả những cột trang trí ở lối vào dinh thự, sau đó lại bắt đầu nhổ cỏ, khi không còn một cây cỏ dại nào, họ mang ra hai chậu cây cảnh quý giá và đặt ở hai bên cổng, ngay cả những người lính gác cổng cũng mặc áo giáp mới!
Số lượng tôi tớ mua sắn thường ngày từ hai người biến thành tám người! Cùng đội kỵ binh hộ tống mang về hàng thùng hàng đắt tiền từ các cửa hàng chăn, vải và châu báu!
Khiến khuôn mặt ngăm đen của ông chủ cửa hàng cười muốn nở hoa, khom người đưa tiễn từ xa.
Cái này cũng chưa phải là kết thúc, những người hầu của phủ thành chủ đã mua rất nhiều đồ vật vội vã ra ngoài lần thứ hai, một số người đi thẳng đến chợ bán gia súc, một số khác đi thẳng đến chợ ngầm nơi sản xuất thuốc độc Carpo cho lũ trộm cướp, bắt đi lão già chế độc rắn không kịp đề phòng, quay đầu liền tống thẳng vào nhà giam phủ thành chủ.
Trong lúc nhất thời ngoại trừ những tiểu thương bình dân vỗ ray khen hay với chuyện này, những kẻ có ý đồ xấu còn lại thì đều hoảng loạn, bọn chúng không biết rằng hôm nay có một tên hầu quý tộc trông giống như đang đưa thư đã đến phủ thành chủ, chúng đều suy đoán có phải có người hạ độc người nào đó trong phủ thành chủ hay không, nên mới bị trừng phạt.
Biên thành Coria, một căn nhà xây bằng bùn vàng giữa sa mạc, trong thành nhỏ hoang phế, đám trộm cướp đem nơi này làm sào huyệt quấn mình trong tấm vải đen dày để chống gió và cát, tập hợp trong thần miếu cũ nát thương lượng đối sách.
"Lũ ngoại lai đáng ghét, Konopo chết tiệt! Hắn đang nghĩ cái quái gì thế? Nếu không có lão già làm độc Carpo ở chợ đen, làm sao chúng ta kiếm cơm được nữa? Đáng chết đáng chết! Rõ ràng là hắn đang cố đẩy chúng ta vào ngõ cụt!"
Tên thủ lĩnh nổi giận đùng đùng rút đao ra chém mạnh vào chân bức tượng.
"Coong!"
Một vệt trắng được khắc trên đế bức tượng.
Nhưng tên cướp khác đều im lặng, nửa năm nay bọn họ bị đàn áp nghiêm trọng, từng kiếm được rất nhiều tiền bằng cách cướp các đội buôn giàu chảy mỡ, ăn ngon uống đã, lão thành chủ muốn ra cửa cũng phải giao phí bảo kê ho bọn chúng! Muốn ngủ với con đàn bà nào thì trực tiếp giết cả nhà cô ta, kéo cô ta về hang ổ của mình để hưởng lạc. Còn bây giờ thì sao?
Bọn chúng thầm chí không dám tiếp cận Coria, chợ đen ở Coria từng làm ăn với chúng giờ cũng không muốn tiếp tục giao dịch nữa.
Vàng bạc thì còn, nhưng không xài được!
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa..." Có người nghiến răng nói, "Nhất định phải diệt trừ Konopo!"
Thủ lĩnh cười khẩy, "Nói thì dễ, mày có biện pháp nào không?"
"..."
Ánh mắt người kia lộ vẻ tàn nhẫn, nghe vậy lại im lặng, hiển nhiên là cũng không có cách.
Mọi người nhìn nhau, không ai có giải pháp tốt, bầu không khí im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi phó thủ lĩnh trầm ngâm một lát rồi nói: "Tin tức gián điệp vừa truyền về rất hữu ích, nếu Konopo là quý tộc từ vương thành, chắc hẳn trước đây đã từng có bạn thân. Lần này có người hầu của một quý tộc đột nhiên đến cửa, phủ thành chủ lại náo loạn lớn như vậy, nhất định là một quý tộc có địa vị rất cao sắp đến đây, ngay cả Konopo cũng muốn nịnh nọt."
"Nhưng..." Thủ lĩnh cau mày, "Không phải Konopo là quý tộc bị giáng chức sao? Đám quý tộc mũi song song với trời kia đều là kẻ mắt chó coi thường người khác, hắn bị đày đi, ai còn muốn tới thăm hắn?"
"Không nhất định là đến thăm hắn mà."
"Có ý gì?"
Phó thủ lĩnh cười nói: "Thám tử nói Konopo đã mang ông già chế tạo Carpo khỏi chợ đen, e rằng... là người nhà vị quý tộc kia trúng độc, cần sự giúp đỡ của Konopo, phải biết bàn về cách giải độc Carpo độc, ngoại trừ lão Ata ra không ai làm được! Thân phận đối phương cao quý, đồng thời cần sự trợ giúp từ Konopo, Konopo thấy được hi vọng vươn mình, nên mới kích động như thế, gây ra không ít động tĩnh."
"Vì tên quý tộc đó muốn thứ gì đó từ Konopo, nên hắn ta chắc hẳn phải mang theo rất nhiều vàng, bạc và trang sức... Ha ha, nếu như chúng ta ra tay cướp giết đối phương, một quý tộc chết đi, còn là chết ngay cạnh biên thành Coria do Konopo phụ trách trấn thủ, bọn bây nói xem, Pharaoh mà biết thì sẽ nghĩ như thế nào?"
"......"
Hắn nói xong, , sự im lặng bao trùm tòa thần miếu đổ nát.
Một lúc sau, đám đạo tặc kích động ồn ào lên!
"Còn cần phải hỏi nữa sao! Konopo nhất định sẽ bị xử tử!"
"Ha ha ha, tuyệt vời, Konopo chết tiệt, lũ ngoại lai hèn hạ và kinh tởm này!"
"Không hổ là phó thủ lĩnh, thật thông minh, lúc nào thì chúng ta động thủ, tao nhất định phải làm tiên phong!"
"Phi! Lần nào thằng nhóc mày cũng nói vậy!"
Bọn đạo tặc phấn khích kêu la, hận không thể ngay lập tức liền ra cửa, chặt tên đại quý tộc xấu số kia thành hai mảnh.
"Ha ha ha, không hổ là trợ thủ của tao!" Thủ lĩnh đảo mắt, sau khi hiểu vấn đề thì cười to, dùng sức vỗ vai phó thủ lĩnh, khen ngợi: "Cái thằng này, đúng là đủ xấu xa, hê, giết chết tên quý tộc xui xẻo kia, chúng ta có thể kiếm bộn tiền, cũng có thể nhìn Konopo chịu khổ, —— mẹ nó, sao mày thông minh quá vậy!"
"Đúng đúng đúng đúng, phó thủ lĩnh thật thông minh!"
Nhiều tên đạo tặc cũng ngươi một câu ta một câu khen lấy khen để.
Phó thủ lĩnh đắc ý gật đầu.
"Đừng nói chuyện này nữa, vẫn nên bàn bạc xem khi nào thì làm rồi cử hai thám tử đi xem quý tộc kia mang theo bao nhiêu người để chúng ta có thể chuẩn bị."
Thủ lĩnh gật đầu lia lịa, bọn trộm tụ tập trong tòa miếu, bàn tán sôi nổi về tấm phiếu "thịt" lớn sắp tới.
Một bên khác.
Vị "quý tộc" được gọi là phiếu thịt, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trong một cỗ xe ngựa lớn được phủ bảy hoặc tám lớp chăn lông thú, chăm chú nhìn thiếu niên đang nằm trên giường thấp trong xe.
Khuôn mặt Bass thường ngày có chút phúng phính của trẻ con, đã mất đi vẻ ấm áp và dễ thương ngày xưa.
Bởi vì trúng độc, khuôn mặt và các bộ phận khác trên cơ thể cậu sưng lên rất nhiều, ngón tay nhấn vào da có thể để lại một hố nhỏ, phải mất nửa ngày mới khôi phục lại nguyên dạng.
Đôi môi và móng tay cũng là màu đỏ tím, mặt xám xịt như than chì, giống như một thây ma kỳ lạ trong phim kinh dị.
Nói thật, rất xấu.
Nhưng những đầu ngón tay trắng lạnh của Jofar lướt qua môi thiêu niên, ánh mắt dịu dàng.
Không biết có phải là vì tính mạng đang bị đe dọa hay không mà kể từ khi bị đầu độc, bất kể là ngày hay đêm Bass vẫn luôn trong hình thái nhân loại, tình trạng nôn ra máu trước đây đã ngừng lại nhờ phương pháp trích máu và dùng thảo dược, đúng như lời lão y sư đã nói, không khôi phục ý thức cũng chưa từng tỉnh lại.
Việc đổi thuốc và lau mặt đều do chính Jofar thực hiện.
Ở trong lòng tính toán tốt thời gian, Jofar đỡ Bass ngồi trên giường thấp, tựa vào ngực mình, cầm túi nước đựng đầy nước ép quả chà là, mở miệng Bass ra từ từ đút cho cậu uống.
Nước ép chà là có thể làm dịu dạ dày bị bỏng do độc Carpo.
Đang cho ăn, giọng nói của Bretton vang lên từ cửa sổ nhỏ của cỗ xe:
"Vương, chúng ta sắp tiên vào phạm vi thành Coria, người truyền tin ắt hẳn đã đến chỗ Konopo, Konopo luôn làm việc thận trọng, có lẽ đã tìm được người chế thuốc mà chúng ta cần, nhưng... Nghe nói xung quanh biên thành Coria có một nhóm giặc cướp số lượng đông đảo, chúng ta có nên..."
"Có, liền giết." Jofar thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Vâng."
Bretton nhận lệnh, quay ngựa rời khỏi cỗ xe, sắp xếp với Abbeliu và Sok một chút.
Vì chuyến đi được tiến hành bí mật nên người Ai Cập không biết rằng Pharaoh đã rời khỏi vương thành.
Bretton và Abbeliu, cùng với tám mươi chiến binh tinh nhuệ có khả năng chiến đấu một chọi một trăm, quấn mình trong áo choàng đen để chống gió và cát, cải trang thành một đội thương buôn.
Nhưng dù vậy, những chiến binh tinh nhuệ chiến đấu trên chiến trường vẫn mang trong mình bầu không khí trang nghiêm và mùi máu tanh không thể che giấu được.
"... Hẳn là không có tên mù mắt nào sẽ đến cướp chúng ta."
Sau khi nghe chỉ dẫn của Bretton, Sok lẩm bẩm vài lời, nhún vai với Abbeliu rồi tách ra để bảo vệ cỗ xe.
Jofar đút nước quả chà là cho Bass và lau miệng xong, ánh mắt vô tình liếc tới mặt dây chuyền Thần Min trên cổ Bass.
Chẳng biết từ lúc nào, bên canh mặt dây chuyền tạo hình cổ điển nhiều hơn một mặt dây bằng vàng đính đá mắt mèo màu mật ong có giá trị không nhỏ.
Jofar nhíu mày, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục trông chừng Bass.
Người nhạy cảm như hắn, lại phảng phất —— như không nhìn thấy viên đá quý đột nhiên xuất hiện cạnh mặt dây chuyền.
Đá mắt mèo màu vàng treo trên cổ Bass, một đường màu trắng ở giữa trông giống như con ngươi.
Nó khúc xạ ánh sáng một cách nhẹ nhàng và đẹp mắt.
Giống như mắt mèo sống động mọc trên da cổ của Bass cổ da dẻ, lặng lẽ theo dõi ai.
Theo hơi thở yếu ớt của Bass, tia sáng trong đó lắc lư lên xuống, nhấp nháy...
【Tác giả có lời: 【 Vở kịch nhỏ 】
Bọn đạo tặc: Mau nhìn, ha ha, là phiếu thịt! Trên xe ngựa có gì? Vết bánh xe sâu như vậy, khà khà, nhất định là kho báu quý giá!
Bass: ? ? ?
Phiêu · Jofar · thịt (biểu cảm đóng băng)
Konopo:... Ta con mẹ nó quá xui xẻo rồi, thật luôn, ta không muốn nói gì cả, chỉ muốn chém đạo tặc.
Rút đao ra!
【Khụ khụ, nhắc lại chút ha, Sách vong linh không dùng được, sau lần phục sinh trước, viên đá gắn trên cuốn sách chuyển sang màu xám, nghĩa là nó không còn sức mạnh để sử dụng nữa, có lẽ phải đợi rất lâu mới được (cooldown quá dài).
Hai là Jofar thấy Bass đang đau đớn nên muốn cậu chết để tránh bị rắn độc hành hạ, có một đoạn trong truyện ghi lại cảnh hắn đặt tay lên cổ Bass trên cổ, đồng thời nói câu nói kế tiếp, sau khi Jofar xử phạt xong những người khác, hỏi về tình hình với lão y sư, kết quả lão y sư nói đến biên thành là có thể giải độc, di chứng phải chịu cũng có thể nhẹ hơn ——
Cho dù nọc rắn có làm tổn thương thần kinh, khiến cậu bị mù hoặc không thể nói được, nhưng tính mạng về cơ bản vẫn an toàn, Jofar vẫn muốn cứu Bass và giữ cậu bên cạnh mình.
Cho nên phần cuối, hắn nói rằng ngay cả khi Bass không còn hoàn hảo nữa thì cậu vẫn Bass của hắn.
Đương nhiên, Jofar xác thực rất hung hăng, cũng rất độc đoán.
Là phía nhà ngoại, tôi thật sự rất muốn đánh kiểu con rể vô liêm sỉ như hắn (nín cười)... Mọi người không cần nể mặt tôi mà tha thứ hắn, cứ quất thẳng tay!】