Editor: Đan Mộc
Một đoàn xe gồm tám mươi người, với hai cỗ xe đặc biệt nặng do bốn con ngựa kéo.
Một chiếc xe chứa đầy vật tư được che bằng vải, tám mươi người đều cưỡi ngựa, trong đoàn còn có một vài người phụ nữ yếu ớt trông giống như thị nữ.
Trên con đường ngập tràn cát vàng, đội ngũ ngụy trang thành đội thương buôn này trầm mặc đi tới.
Buộc ngựa tại một nơi khác, lũ giặc cướp nằm nhoài ở phía bên kia đống cát khoác tấm vải màu vàng đất bẩn thỉu hòa lẫn với màu cát, chăm chú nhìn đoàn người phía dưới đội buôn.
Ánh mắt tham lam bồi hồi trên nhưng con ngựa cường tráng thoạt nhìn rất có giá và hai chiếc xe lớn. Loan đao nắm trong tay, tất cả đang chờ thủ lĩnh phát hiệu lệnh.
Thấy đoàn người sắp thoát khỏi vòng vây, một số tên cướp không thể nằm im được nữa.
Chỉ cần thủ lĩnh hạ lệnh, bọn họ sẽ bất ngờ xông lên như những lần giết người cướp của trước đây! Dùng loan đao cắt cổ những kẻ vô dụng kia đi, lắng nghe tiếng khóc than của phụ nữ và quý tộc yếu đuối. Thu hoạch lượng lớn lượng lớn vàng bạc châu báu và trang bị tốt hơn.
Dĩ nhiên.
Đầu tiên bọn chúng sẽ tha mạng cho phụ nữ và quý tộc, dù sao thì quý tộc rất hiếm.
Chờ xe chứng kiến đủ cảnh những quý tộc cao quý quỳ gối trước lũ giặc cướp như chúng, liếm đế giày của chúng, khổ sở cầu xin chúng tha mạng, bộ dạng ngu dốt bị dọa sợ đến tè ra quần —— khà khà, rồi chúng mới kết liễu đối phương!
Quý tộc thì sao?
Rơi vào tay bọn cướp sa mạc như chúng, chỉ có nước bị tàn sát như súc vật !
Bọn đạo tặc nheo mắt đắc thắng, liếm đôi môi khô nứt nẻ vì nằm phục kích quá lâu.
"Lão đại, chúng ta chưa xông lên sao?" Có âm thanh nhỏ giọng dò hỏi.
"Chờ một chút, lão tử luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Thủ lĩnh đạo tặc cau mày với khuôn mặt bị trùm kín, hắn quát xong đám thủ hạ mất kiên nhẫn, quay đầu thì thầm với phó thủ lĩnh đang nằm cạnh mình:
"Lão nhị, mày xem xem. Nếu là quý tộc, vì sao lại mang theo ít người như vậy? Cho dù muốn ngụy trang thành đoàn thương buôn, cũng không nên như vậy, những kẻ lúc trước, cũng có thương đội lớn vượt quá 200 người, nhưng bọn họ, tính cả số đàn bà trên chiếc xe phía sau kia cũng chỉ có hơn tám mươi người."
Vốn hắn đều đã mang thêm thuốc độc, chỉ sợ nhân số của đối phương quá nhiều, kết quả thám tử quay lại nói rằng đội bên kia không có nhiều người như vậy, thủ lĩnh vẫn không tin, có quý tộc nào mà không sợ chết? Dám mang mấy chục người liền ra ngoài.
Bây giờ nhìn thấy thì đúng là có điều gì đó không ổn.
"Ừm..."
Phó thủ lĩnh suy nghĩ một chút, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn đoán:
"Có lẽ là do có chỗ dựa dẫm chăng? Đại ca nhìn xem, cỗ xe ngựa phía trước bọn họ rõ ràng có quy cách cao hơn những cỗ xe phía sau, hàn tấm sắt nhìn qua rất chắc chắn, còn cả bốn kẻ cười ngựa bên cạnh xe kia nữa." Hắn ra hiệu cho thủ lĩnh nhìn vào mấy tướng quân Abbeliu, Sok và Bretton đang canh gác quanh xe.
"Mấy người này vừa nhìn liền biết là không dễ chọc, chúng có thể là lính đánh thuê, gã to lớn kia trông giống như một chiến binh khổng lồ!"
"Ừ, mày nói có lý... Phía sau nghe được lời phó thủ lĩnh chưa, sư tử săn bò còn muốn chuẩn bị trước, chúng ta sẽ bỏ qua những kẻ ở phía trước và tấn công từ phía sau! Mày, cả mày nữa, bọn bây dẫn người dẫn người dắt ngựa của chúng ta qua đây, nhỏ giọng một chút, biết không!"
Thủ lĩnh gật đầu, chấp nhận lời hắn, quay đầu liền dặn dò đám thủ hạ sau lưng.
"Dạ!"
Tiếng đáp lại thưa thớt và bị kìm nén tràn đầy sự hưng phấn, thủ lĩnh nhìn chằm chằm "đoàn xe" bên dưới , chờ cỗ xe phía trước rời khỏi vòng vây trước, khi đội ngũ bị kẹt giữa đường, thủ lĩnh hít một hơi, xé bỏ lớp vải ngụy trang màu vàng trên người, quay lưng lên ngựa.
Những kẻ theo sau hắn cầm loan đao leo lên ngựa của từng người, ngậm miệng lại lao xuống dốc cát theo tiếng hét của thủ lĩnh!
...
Tiếng vó ngựa ầm ầm thanh thế hùng vĩ, nghe thật đáng sợ ngay cả khi đi trên bãi cát mềm, dưới tiếng gió rít loạn, đều phi thường doạ người, dù sao lần này bọn cướp đã ra tay hết sức để giành cho được phiếu thịt!
Những người Assyria đi theo sau xe ngựa của Jofar để chữa trị cho công chúa là những người đầu tiên phát hiện ra chúng, nhưng ngoài sự hoảng loạn ban đầu, bọn họ bình tĩnh lại rất nhanh —— những người hầu có thể đi theo một công chúa tàn nhẫn như Jarno, đương nhiên sẽ không thể là người võ nghệ thường thường thật giả lẫn lộn.
Để cứu mạng mình trong chuyến đi tới Ai Cập, Jarno đã mang theo hầu hết các bậc thầy võ thuật của hoàng thất Assyria để phòng ngừa.
Nhóm người hầu người Assyria lão luyện, võ kỹ cao siêu kiếm kỹ siêu việt này đã không bỏ chạy như bọn trộm nghĩ khi thấy chúng lao về phía họ trên lưng ngựa với loan đao giơ cao, thay vào đó, họ nhanh chóng và gọn gàng rút vũ khí ra khỏi hông ngựa, phản công dữ dội và khéo léo!
"A —— "
Loan đao còn chưa chém xuống, ngọn giáo đã đâm xuyên qua cổ họng của một tên cướp, trong cơn hoảng loạn, nạn nhân đầu tiên che cổ họng ngã khỏi ngựa.
Nhưng điều này không thể ngăn chặn được đám liều mạng này, nhân mã hai phe va vào nhau, hiện trường hỗn loạn, bụi đất tung bay khắp nơi.
Tên cầm đầu bọn cướp hét to "Giết!" trong khi quân Assyria túm lấy chiếc còi trên ngực thổi thật mạnh, báo hiệu rằng họ đang gặp nguy hiểm!
Không ưa Assyria người, Abellius và những người bạn đồng hành cố ý tránh xa họ, cũng nhận thấy có một cuộc tấn công bất ngờ từ bọn cướp.
Sok trợn mắt lên, cưỡi con ngựa nặng nề của mình và thốt lên đầy cảm thán: "... Mẹ, thật sự có kẻ bị mù."
Bretton: "..."
Nếu không thì ngươi nghĩ sao?
Ha ha, lẽ nào ngươi chỉ vào đám đạo tặc chốn thâm sơn cùng cốc này có thể nhận ra mấy vị tướng quân hung danh hiển hách là bọn họ?
Người trên xe ngựa chính là Pharaoh khiến hoàng đế của các nước khác phải run sợ? !
Nằm mơ đi!
"... Ta đã sớm nói với các ngươi rồi." Bretton phàn nàn, ghìm cương ngựa lại, hô to: "Sok và tiểu đội cánh trái đi theo ta! Lập tức tiêu diệt đám đạo tặc không có mắt này, Abbeliu và Mufanihan, hai người các ngươi võ thuật cao cường, mang theo tiểu đội cánh phải bảo vệ tốt xe ngựa!"
"Ồ đúng, lão y sư cũng phải được chăm sóc cho tốt, còn phải nhờ ông ta bôi thuốc cho vị kia đấy."
"Đã rõ."
Abbeliu không đặt đám đạo tặc này trong mắt, hắn nhún nhún vai, ra hiệu đã nghe.
Một vị tướng khác là Mufanihan lại rất hồi hộp, lập tức quay đầu dẫn quân của mình bao vây cỗ xe ngựa.
Sau khi sắp xếp xong, Bretton và Sok cầm vũ khí và dẫn đội của mình đi phía sau để hỗ trợ cho người hầu của Jarno.
Trong xe ngựa, Jofar chống đầu ngồi cạnh Bass đang ngủ say.
Tay hắn vò vài mảnh giấy cói màu vàng, mắt nhìn chằm chằm vào chúng, dù nghe thấy tiếng động bên ngoài, vẫn không ngẩng đầu lên.
Suy cho cùng, nếu bọn Abbeliu thật sự vô dụng đến mức bị một đám đạo tặc bón hành, còn cần đến sự can thiệp của Pharaoh Ai Cập, vậy thì không cần quay trở lại vương thành nữa!
...
Khi tên cầm đầu lũ đạo tặc mang theo nhân mã của mình lao xuống, hắn thực sự không coi trọng đội quân phục vụ giới quý tộc này.
Trong tâm trí của bọn đạo tặc này, bọn quý tộc giống như những tên lão thành chủ, vừa ngu ngốc vừa nhu nhược, mập như heo!
Mỗi ngày chỉ biết hưởng lạc trong phủ thành chủ, lau chùi viên đá quý lớn của lão, sợ bọn chúng đến nỗi không dám bước ra khỏi phủ thành chủ.
Một số ít lính đánh thuê và võ sĩ làm việc cho lão càng là lũ phế vật miệng cọp gan thỏ, tất cả đều dựa vào công lao của tổ tiên, là những con heo chỉ biết lấy lòng giới quý tộc, liếm đế giày người ta ăn no chờ chết mà thôi.
Ngoại trừ mớ cơ bắp đáng xem trên người thì còn không bằng cả đàn bà Coria, đều là những kẻ vô dụng!
Dựa vào họ để bảo vệ giới quý tộc và chống lại đạo tặc sao?
Vứt vũ khí còn nhanh hơn chó chạy!
Đạo tặc thủ lĩnh từng nghĩ rằng khi hắn giết người đầu tiên, bọn chúng chắc chắn sẽ mất tinh thần, chờ hắn giết người thứ hai, bọn chúng chắc chắn sẽ hoảng loạn, chờ hắn giết chết người thứ ba thứ tư... không chừng sẽ có rất nhiều kẻ đào ngũ.
Lúc đó, hắn dẫn theo vài tên đàn em cưỡi ngựa đuổi theo sau, một đao —— bảo đảm họ sẽ bị xé thành từng mảnh!
Tên thủ lĩnh đang mơ mộng, hắn vẫn luôn chờ kẻ xui xẻo đầu tiên chết trong tay bọn chúng, nhưng không có ——
Không có,
Một kẻ cũng không có!
Khi cuộc chiến tiếp diễn, chính những người bên phía chúng lại ngã xuống, người đầu tiên, thứ hai, thứ ba và vô số người khác nữa!
Một số tên cướp vặt sợ quá ngã ngựa, quên nhặt cả đao lẫn ngựa, điên cuồng la hét và bỏ chạy như những con ruồi không đầu, bị ngọn giáo đâm thành xiên hồ lô thịt người!
Không đúng!
"Tiên sư nó, đám người kia căn bản không phải là quý tộc bình thường! Mau rút lui —— rút lui ———!"
Konopo là tướng quân bị giáng chức, vậy người mà hắn giao hảo sẽ không phải cũng là hãn tướng dưới trướng Pharaoh sao? !
Nếm được mùi vị của cái chết, thủ lĩnh lũ đạo tặc lúc này lại nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng nhận ra rằng những người này không phải là "phiếu thịt" mà là một đám sư tử chết người!
Mắt hắn nổ đom đóm, thấy mọi chuyện không ổn, hắn gầm lên, quay người bỏ chạy, không quan tâm đến việc đám thủ hạ có kịp chạy theo mình hay không, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa thưa thớt, nhưng ngay sau đó là tiếng kêu rên, trong đó có cả giọng của phó thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh liều mạng dùng sống đao quất ngựa, căn bản không dám ngoảnh đầu nhìn lại, mắt thấy sắp vượt qua sườn cát vừa mới mai phục, nội tâm tên đạo tặc hiện lên vẻ vui sướng.
Chết tiệt, cuối cùng cũng thoát khỏi chúng rồi!
Hắn nghĩ, sau đó bay qua sườn cát, gặp ngay một độ kỵ binh khác đang lao lên.
Thân hình nâu sậm chắc khỏe, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách ——— chính là Konopo nghe tin, dẫn người đến trợ giúp.
Konopo nhìn cái đầu được đưa đến cửa, nhướng mày rút giáo ra.
Thủ lĩnh đạo tặc: "......"
Tiêu đời!
Hai từ này là di ngôn cuối cùng của tên cướp xui xẻo trước khi chết...
...
Phủ thành chủ của biên thành Coria tối nay đèn đuốc sáng choang.
Lão Ata chế độc rắn Carpo vốn là kẻ cứng đầu, cho dù là khi đối mặt với vị thành chủ Konopo hung ác vẫn giữ vẻ mặt thối hoắc, một bộ: 'Ngươi muốn giết liền giết, ông nội mi sợ chắc?'.
Khi hắn ta xách ông bạn già (dụng cụ chế thuốc của lão) bị trói tới cùng mình đến phòng ngủ của thành chủ để xem xem ai là kẻ xấu số trúng độc của lão, Ata nhìn thấy người đáng sợ nhất trong cuộc đời lão.
Trọng điểm: Không phải xấu, là đáng sợ!
Lời nói của lão Ata có chút hỗn loạn: Chính là cai kiểu... ngươi hiểu không... cái kiểu lớn lên trông cực đẹp đến mức không giống người thật, dưới lớp da mặt dường như là một khuôn mặt ác quỷ khác, cái kiểu mà người bình thường khi nhìn thấy đều muốn quỳ xuống trước mặt hắn!
Đặc biệt là khi Jofar liếc nhìn lão hỏi: "Ngươi chính là người chế tạo ra độc Carpo?".
Lão Ata gần như có thể cảm thấy một con dao lạnh, sắc nhọn đang ấn vào xương cụt của mình, thuận theo cột sống —— trượt tới cổ lão!
Làn da nổi lên một lớp da gà.
"V, vâng... Là lão."
Hai chân Ata run lên, lẩy bẩy nói.
"Ừm." Jofar tránh khỏi một bên giường, đôi mắt xanh băng hẹp dài phản chiếu thứ thấp kém bên dưới, "Ta muốn thuốc giải độc, chế xong liền dùng người phụ nữ bên cạnh thử nghiệm trước, nếu không có hiệu quả —— ta sẽ để ngươi cầu xin ta giết ngươi!"
"......"
Lão Ata nuốt nước bọt, hận không thể chôn đầu vào lồng ngực, liên tục bò đến bên giường, dưới sự giám sát của lão y sư lấy ra công cụ chế thuốc của bản thân, một bên vén mi mắt Bass, nghe quá trình trị liệu của lão y sư, một bên điều chế thuốc giải độc.
Người Assyria đứng bên cạnh chờ công chúa được trị liệu nghe những lời Pharaoh Ai Cập, tức đến mức mặt tái xanh.
Nhưng họ không thể phản kháng mà chỉ có thể chấp nhận.
Ata kiểm tra thiếu niên bị trúng độc, không ngờ lại phát hiện thiếu niên mọc tai mèo và đuôi mèo!
Ata:... Những người này, không, những kẻ này không phải là con người!
Lão toát mồ hôi lạnh, một bên tự hỏi những kẻ bên cạnh mình là quái vật hay ác quỷ, một bên im lìm vội vàng chế thuốc.
Jofar đứng bên giường, khuôn mặt ngày càng yếu ớt của Bass phản chiếu trong mắt hắn.
Có điều gì đó đang trào dâng trong đôi mắt xanh băng giá ấy.
Sau một hồi im lặng, Jofar đột nhiên hỏi: "Có giải độc được không?"
Nếu bình thường có ai dám hỏi lão Ata như vậy, chắc chắn lão sẽ vứt đồ ngay lập tức, bảo người kia nếu biết không trị được thì đi chết luôn đi!
Cơ mà...
Lão Ata run run, "Chuyện này..." Lão vội vàng hỏi lão y sư vài vấn đề, sau khi nhận được câu trả lời cực kỳ chính xác, khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh của lão Ata hiện lên nụ cười như thể đã sống sót sau thảm họa.
"Giải được!" Lão nói.
"Con mèo —— thiếu niên này, đã được điều trị hiệu quả sau khi bị đầu độc, nọc rắn trong cơ thể hẳn đã được giải trừ phần lớn, ừm, tất cả những gì còn thiếu là một liều thuốc giải độc khác cho hỗn hợp độc."
Lão Ata khẳng định: "Lão quen tay rồi, cho lão vài tiếng, chắc chắn sẽ làm được!"
Lão nói xong, tất cả những người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả khuôn mặt đông cứng của Jofar cũng dịu đi rất nhiều..
"Nhưng mà..." Ata cẩn thận từng li từng tí một cười gượng, xoa tay, "Chắc chắn sẽ có di chứng."
"Các người, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho việc này."
"......"
【 Tác giả có lời: 【 Vở kịch nhỏ 】
Bass:... Suy nghĩ một chút, chắc do tui khá là xui xẻo.
Jofar (mặt lạnh tanh): Không sao đâu, mắt em hỏng rồi, ta sẽ đào Mắt Thần Ashur ra cho em dùng.
Jarno đang hôn mê:......
Đậu má Mắt Thần Ashur chỉ có huyết thống vương thất Assyria mới dùng được! Bà đây con mẹ nó mới là xui xẻo nhất!
【Đừng lo, đá mắt mèo còn có công dụng khác, thực sự không thể dùng như mắt đâu, nếu vậy, thì thành Nhị lang thần mất, ba con mắt. Ừm, Đại tư tế rất lợi hại, tin tưởng đại tư tế!】