Chúng Ta, Cuối Cùng Cũng Được Trở Về Nhà

Chương 3



Tất cả đều là người nhà bệnh nhân, nhưng không ai muốn trò chuyện, ai cũng chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín, mang theo những nỗi niềm riêng không nói thành lời.

 

Mẹ vợ nói vừa nãy có một bác sĩ ra thông báo thêm về tình hình, trông như là người phụ trách, cũng nói sơ qua về tình trạng của vợ tôi. 

 

Nhờ lời bác sĩ ấy và những mẩu thông tin mà tôi sau này lần lượt ghép lại từ các bác sĩ khác nhau,  tôi mới biết được rằng cuộc chiến sinh tử trong phòng cấp cứu tối qua còn dữ dội hơn nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng.

 

Khi vợ tôi đang được làm thủ thuật nút mạch động mạch tử cung ở khoa can thiệp, cô ấy đã rơi vào trạng thái kích động, liên tục vùng vẫy đòi tháo mặt nạ oxy, lật người, định xuống giường. 

 

Sau đó phải có mấy bác sĩ cùng giữ chặt mới ổn định được. Đây là phản ứng bình thường của cơ thể sau khi mất m.á.u quá nhiều. 

 

Cuối cùng, khi việc tắc mạch gần hoàn tất thì cô ấy rơi vào trạng thái sốc mất máu. Trong phòng can thiệp, có bác sĩ đã bắt đầu lắc đầu, cảm thấy các biện pháp đều đã dùng hết, không còn hy vọng. 

 

Có người hỏi bác sĩ sản khoa đang chỉ huy cấp cứu: “Giờ phải làm sao đây?” – Ngụ ý là: có cần tiếp tục không, hay buông bỏ? Bác sĩ chỉ huy im lặng mấy giây, rồi kiên định nói: “Đưa vào ICU. ICU nhất định có cách.” Thế là bắt đầu một cuộc chạy đua điên cuồng.

 

Trong ICU, các bác sĩ giỏi nhất từ nhiều khoa đều có mặt. Những ai còn sức trẻ, có năng lực đều được gọi đến. 

 

Nhưng ngay cả như vậy, mạng sống của cô ấy vẫn chỉ như ngàn cân treo sợi tóc. Theo lời bác sĩ, thật ra một chân đã bước qua ranh giới kia rồi, huyết áp từng lúc giảm xuống chỉ còn 40, chức năng đông m.á.u tệ đến mức ngay cả vết kim tiêm cũng không ngừng chảy máu.

 

4 tiếng trước: Bệnh viện bắt đầu vào giờ làm việc, người ra người vào, tấp nập hối hả. Chỉ có khu ICU là vẫn lặng ngắt như tờ. 

 

Cả bên trong lẫn bên ngoài, không một tiếng động. Vẫn là những người nhà từ đêm qua, ngồi đợi, mặt mày hốc hác. Mỗi lần có bác sĩ hay y tá mở cửa đi ra đi vào, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Vừa mong có tin gì mới, lại vừa sợ là tin xấu. 

 

Nếu thấy bác sĩ quen mặt, lập tức lao đến hỏi: “Tình hình thế nào rồi?” Tôi nghĩ, lúc này, không có tin gì chính là tin tốt nhất.

 

Tôi bảo bố mẹ vợ có gì thì gọi điện cho tôi ngay, rồi xuống sân bệnh viện, châm một điếu thuốc. Xung quanh là những người bệnh và người nhà đi khám. Xa xa còn có mấy thai phụ đi qua, chắc là đến khám thai. 

 

Tôi ghen tỵ với họ. Ngẩng đầu nhìn trời, trời trong xanh đẹp quá, tôi ngửa mặt lên, trong lòng gào thét chửi ông trời:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ông bị điên à? Sao lại để vợ tôi gặp chuyện như vậy? Tại sao lại là cô ấy? Từ nhỏ đến lớn tôi đã chẳng may mắn rồi, có phải là vận xui của tôi lây sang cô ấy không? Nếu có thì ông cứ giáng xuống đầu tôi này, ông cứ nhắm vào tôi mà trút giận này!”

 

“Tôi xin ông đấy, xin ông, chỉ cần cô ấy còn sống. Tàn tật cũng được, ngốc nghếch cũng được, chỉ cần cô ấy sống thôi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, tôi nuôi con, nuôi cô ấy, nuôi luôn cả bốn ông bà, tôi chịu được hết.”

 

“Tôi xin ông, bất kể là Phật Tổ, là Chúa Jesus, hay là Allah – tôi cầu xin các người, đừng mang cô ấy đi…”

 

Vợ tôi trước nay sức khỏe rất tốt, rất ít khi ốm đau. Lần này bỗng nhiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, thật sự quá bất ngờ. 

 

Trước khi vào phòng sinh vẫn còn khỏe mạnh, lanh lẹ, tinh thần tốt, tâm lý cũng rất ổn, các lần khám thai trước đó đều bình thường. Điều duy nhất từng khiến chúng tôi lo lắng là hình ảnh siêu âm cho thấy thận của em bé có dấu hiệu giãn nhẹ bể thận.

 

Vậy mà sao lại đột ngột thành ra thế này? Có phải trong quá trình bác sĩ thao tác đã có vấn đề gì không? Có phải do sơ suất trong y tế mới dẫn đến tình trạng hiện giờ? Nếu không thì thật vô lý, một người có thể trạng tốt như vậy sao lại tự nhiên chảy m.á.u không ngừng?

 

Tôi bắt đầu lo lắng, liệu có phải là tai nạn y khoa không? Nếu đúng là như vậy, tôi nên thu thập bằng chứng thế nào? Có ai đang cố giấu giếm sự thật không? Trong đầu tôi quay cuồng với hàng vạn ý nghĩ. 

 

Công việc của tôi đôi khi có liên quan đến các vụ kiện tụng y tế, thế nên tôi không kìm được mà nảy sinh nghi ngờ: tất cả những chuyện này có phải thực sự là “tai nạn ngẫu nhiên”?

 

Trong hoàn cảnh như thế này, con người rất khó chấp nhận thực tại. 

 

Khi đó, tôi cũng như vậy. Nếu có thể tìm được một người chịu trách nhiệm, đem mọi chuyện đổ hết lên đầu người đó, thì dường như chúng tôi sẽ không còn là những kẻ “xui xẻo đáng thương” nữa, mà trở thành “nạn nhân vô tội”. 

 

Như vậy, nỗi đau của chúng tôi sẽ có một nguồn gốc, và chúng tôi có thể oán giận, phẫn nộ, đổ dồn mọi cảm xúc tiêu cực vào một cái đích rõ ràng.

 

Hồng Trần Vô Định

Tôi âm thầm nghĩ: nếu vợ tôi thật sự xảy ra chuyện, nhất định phải để bệnh viện cho tôi một lời giải thích rõ ràng. 

 

Nhưng lúc này, chưa phải là lúc để nói những điều đó. Đây là bệnh viện tốt nhất trong thành phố. 

 

Nếu ở đây còn không cứu nổi, thì nơi khác e rằng càng không có khả năng. Giờ vẫn chưa thể từ bỏ hy vọng.

 

2 tiếng trước: Trong phòng bệnh vẫn không có tin tức gì truyền ra, chúng tôi chỉ biết tiếp tục chờ đợi ở ngoài cửa. Bố mẹ tôi đã đặt được khách sạn, tranh thủ về nhà liên lạc thuê người chăm sóc sau sinh, đồng thời nghỉ ngơi lấy sức để tối quay lại thay phiên. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com