Chúng Ta, Cuối Cùng Cũng Được Trở Về Nhà

Chương 7



Chỉ khi được bước chân vào đây, được cảm nhận hương vị cuộc sống thân thuộc, cô ấy mới thật sự tin rằng cơn ác mộng kia đã chấm dứt. Cô ấy mới có thể kết thúc quá khứ, đứng vững trên đôi chân, bắt đầu lại với thân phận là một người mẹ, bắt đầu nửa đời sau của chính mình.

 

Chúng tôi vừa khóc vừa cười, nói với nhau rất nhiều. An ủi, động viên, tưởng tượng về tương lai của ba người. Rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Thế nhưng, số phận sẽ không dễ dàng buông tha những kẻ mà nó đã nhắm trúng.

 

Ngày thứ mười: Buổi sáng, vợ tôi bắt đầu sốt cao. Uống thuốc hạ sốt cũng chỉ hạ được trong chốc lát.

 

Cố gắng chịu đựng đến tối, vẫn không thấy dấu hiệu khá lên. Tôi khuyên cô ấy đến bệnh viện kiểm tra lại, cô ấy nhất quyết không chịu. 

 

Cô ấy sợ, một khi vào bệnh viện thì sẽ lại không thể ra được. Nhưng cơ thể cô ấy lúc này quá yếu, không thể cứ gồng gánh như vậy mãi.

 

Tôi phải vừa dỗ vừa dọa, mãi đến tận đêm khuya cô mới miễn cưỡng đồng ý.

 

Ngày thứ mười một: Khi đến bệnh viện thì đã là rạng sáng. Bác sĩ kiểm tra xong, cô lại được đưa trở lại khoa sản, tiếp tục nhập viện.

 

Dù trong suốt mười ngày trước, các y tá đã chăm sóc rất kỹ vết mổ tầng sinh môn, mỗi ngày rửa ba lần bằng dung dịch iodophor, chúng tôi về nhà cũng làm theo đúng như vậy, nhưng vết thương ấy vẫn không liền được.

 

Giờ đây vết mổ đã sưng đỏ, nóng ran, bắt đầu có dấu hiệu nhiễm trùng và mưng mủ.

 

Bác sĩ nói: do lượng m.á.u mất quá nhiều sau sinh, khu vực vết mổ không còn đủ lượng m.á.u cung cấp, nên không thể lành lại được. 

 

Hồng Trần Vô Định

Nếu tiếp tục hoại tử thì phải tiến hành cắt lọc, dùng d.a.o cạo sạch phần thịt thối rữa, để lộ ra phần thịt mới, từ đó mới có thể hồi phục.

 

Ngày thứ mười hai: Dù vẫn đang truyền dịch và dùng kháng sinh liên tục, nhưng tình trạng sốt cao vẫn không thuyên giảm.

 

Để vết thương mau lành hơn, bác sĩ yêu cầu tăng cường điều trị bằng đèn hồng ngoại (liệu pháp nhiệt) mỗi ngày.

 

Chiều hôm đó, cô nói cảm thấy đau nhức phần cánh tay trái, chỉ cần chạm nhẹ là đau buốt. 

 

Tôi nhìn kỹ, thì thấy mặt trong của tay đã bắt đầu ngả sang màu xám đen nhạt. Tôi hoảng hốt gọi bác sĩ đến kiểm tra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi được đưa đi siêu âm mạch máu, kết quả là tĩnh mạch tay trái đã bị huyết khối.

 

Không còn cách nào khác, bác sĩ buộc phải sử dụng thuốc tiêu huyết khối, kết hợp với một loại thuốc mỡ bôi ngoài lên cánh tay. 

 

Tôi lo lắng lắm, thuốc tiêu huyết khối liệu có khiến vết khâu tầng sinh môn càng khó lành hơn không?

 

Vì sốt cao kéo dài, không thể liên tục dùng thuốc hạ sốt, nên đành phải dùng đến biện pháp vật lý. Mỗi tối, cô ấy phải kẹp hai túi đá lớn dưới nách để ngủ, giúp làm mát cơ thể, hạn chế tổn thương do sốt cao. 

 

Ở Trung Quốc, “ở cữ” là chuyện hệ trọng nhất đời người phụ nữ, ai cũng kiêng gió tránh lạnh vì sợ để lại di chứng. Vậy mà vợ tôi, mỗi ngày đều phải ôm túi đá mà ngủ.

 

Việc đi làm trị liệu từ phòng sản cũng phải giữ ấm cẩn thận. Lúc đó đã cuối năm, thời tiết vào đông, ngày càng lạnh, nhiều người đã mặc áo khoác lông vũ.

 

Cô ấy phải mặc áo giữ nhiệt, cực kỳ vất vả mới có thể từ giường chuyển sang xe đẩy, nằm yên. 

 

Tôi đắp kín chăn dày, đội cho cô mũ len, rồi đẩy xe đưa cô ra khỏi phòng sản, xuống thang máy đến tầng 2 khu nội trú. 

 

Đi qua từng dãy phòng, từng tốp người, rồi xuyên qua hành lang hẹp lạnh buốt nối giữa hai tòa nhà, đến tòa nhà cũ kỹ bên cạnh. Lại đi qua các phòng khám, xuống tầng hầm, băng qua một hàng dài những người đang xếp hàng chờ làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm), giữa ánh mắt tò mò của họ, mới đến được phòng vật lý trị liệu nằm khuất trong cùng. Bắt đầu buổi chiếu đèn trị liệu kéo dài 40 phút, rồi lại quay về đúng con đường cũ.

 

Mỗi sáng, tôi dậy lúc 5 giờ rưỡi, hơn 6 giờ đã có mặt ở bệnh viện, giúp cô ấy ăn sáng, rửa mặt. 8 giờ bác sĩ đi buồng, tôi ra ngoài chờ. 9 giờ lại vào, đẩy cô ấy đi làm vật lý trị liệu. 

 

Trở về, để cô ấy nghỉ ngơi, tôi lại ra ngoài chờ đến giờ thăm trưa. Trưa vào ăn cùng, chiều thì ra ngoài loanh quanh g.i.ế.c thời gian đến 4 giờ, sau đó mới có thể ở bên cô ấy đến 8 giờ tối.

 

Tối cô ấy rửa mặt, lau người xong, tôi lại lái xe về nhà bố mẹ, thăm con, chụp ảnh, quay video để hôm sau cho cô ấy xem, xoa dịu nỗi nhớ con trong lòng cô ấy.

 

Thời tiết ngày càng lạnh, còn chúng tôi thì cứ lặp lại cuộc sống như thế trong bệnh viện. Cảm giác như mãi mãi cũng sẽ không thoát ra nổi.

 

Ngày thứ mười lăm: Trạm y tế địa phương không có vắc xin, ông bà bế cháu đến bệnh viện để tiêm. Tôi nghĩ nhân dịp đó, có thể bế con lên thăm mẹ một lát. Nhưng sau một hồi đắn đo, cô ấy lại nói: “Không gặp nữa.”

 

Tôi khuyên bao nhiêu cũng không thay đổi được ý cô ấy. Cô ấy nói cô ấy sợ, sợ rằng một khi nhìn thấy con, sẽ không thể yên tâm tiếp tục nằm viện điều trị được nữa. Cuối cùng, ông bà lại bế cháu về. Cô ấy nằm trong phòng bệnh, khóc rất lâu.

 

Ngày này qua ngày khác, căn phòng ba người nhỏ xíu, người đến rồi đi, chẳng nhớ nổi đã thay bao nhiêu lượt. 

 

Có một sản phụ, thai nhi có dấu hiệu tim thai không đều. Bác sĩ trực cấp cứu yêu cầu nhập viện ngay, nhưng bác sĩ sản khoa theo dõi mấy hôm vẫn chưa rõ. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com