Tháng thứ ba: Vợ tôi xuất hiện triệu chứng cao huyết áp. Dù bác sĩ khám ngoại trú cho rằng không liên quan đến lần cấp cứu trước đó, nhưng tôi luôn cảm thấy, có lẽ là do dùng quá nhiều thuốc tăng huyết áp khi cấp cứu. Sau một thời gian uống thuốc huyết áp, tình trạng cũng dần ổn định trở lại.
Tháng thứ bảy: Vợ tôi trở lại công việc.
Một năm sau: Chúng tôi cùng con đi du lịch Tam Á.
Năm thứ hai: Cả nhà đi Nha Trang và Okinawa.
Năm thứ ba: Cùng con đi du thuyền, du lịch Hokkaido.
Và hôm nay, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, những tháng ngày tăm tối ấy cuối cùng cũng đã trôi qua.
Tôi thật sự cảm tạ các bác sĩ, bởi vì dưới chân tôi bây giờ, thật sự là lớp cát mịn bình yên.
Giờ đây trong gia đình chúng tôi, ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Đó chính là câu chuyện đằng sau tấm ảnh này. Những ngày tháng về sau, chúng tôi còn rất nhiều bức ảnh nữa, và không nỡ xóa bất kỳ tấm nào.
Hậu ký:
Cảm ơn những người bạn trên Zhihu đã nhấn thích, gửi lời cảm ơn, chúc phúc, đã khóc cùng tôi, đã động viên tôi – chân thành cảm ơn các bạn. Tôi đã hứa sẽ mang đến cho mọi người một cái kết có hậu, và tôi đã giữ lời.
Hàng nghìn những lời chúc trong phần bình luận khiến tôi vô cùng xúc động.
Ban đầu tôi không định đăng ảnh vợ và con, nhưng để hồi đáp tấm lòng của mọi người, tôi đã quyết định chia sẻ một vài tấm hình, mong xoa dịu những trái tim từng thổn thức vì câu chuyện này.
Nhưng không ngờ, một số tài khoản công khai đã tự ý chỉnh sửa hình ảnh của bài viết, thậm chí còn lan truyền hình ảnh vợ con tôi mà không được sự cho phép, điều này khiến tôi vô cùng lo lắng, tôi sợ sự bình yên hiện tại của gia đình bị xáo trộn.
Vì vậy, tôi đã xóa bức ảnh gia đình cuối cùng.
Nếu bạn, qua hình ảnh hoặc câu chuyện này, nhận ra vợ tôi, xin đừng liên hệ với cô ấy, xin đừng nhắc lại chuyện này, đừng nhắc đến bài viết này.
Vì giữa tôi và cô ấy, ký ức về đêm hôm đó đã rẽ theo hai hướng hoàn toàn khác biệt. Với tôi, ba năm rưỡi đã trôi qua, nhưng từng chi tiết trong đêm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn với cô ấy, như một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, cô ấy gần như đã quên sạch mọi thứ.
Hồng Trần Vô Định
Cô ấy không muốn nhớ lại, cũng không muốn nghe ai nhắc đến. Có lúc bạn bè thân thiết hỏi, cô ấy chỉ mỉm cười: “Tớ không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Vì vậy, xin hãy giúp tôi, hãy cùng tôi gìn giữ sự bình yên ấy cho cô ấy. Nếu một ngày cô ấy biết có bài viết này tồn tại, tôi sẽ không do dự mà xóa đi ngay lập tức.
Bác sĩ – đó là nghề nghiệp vĩ đại nhất. Họ chiến đấu mỗi ngày với bệnh tật và thần chết, mang trong tay hạnh phúc và sinh mệnh của từng gia đình.
Tôi mô tả lại những hoài nghi về trách nhiệm y tế mà mình từng có, không phải để trách cứ ai, mà để nói lên sự thật: Trong những thời khắc ấy, tâm lý người nhà là vô cùng hỗn loạn – họ hoang mang, nôn nóng, nghi ngờ, và không hề hiểu rõ diễn biến bệnh tình.
Tôi chỉ mong rằng, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng có thể kiềm chế, đừng để cảm xúc khiến mình làm tổn thương các bác sĩ.
Nếu có nghi vấn, ở mỗi địa phương đều có ủy ban hòa giải tranh chấp y tế, hoàn toàn có thể giải quyết bằng con đường chính thống.
Xin hãy nhớ: Vào thời khắc sinh tử, người duy nhất mà bạn có thể dựa vào chính là bác sĩ.
Sự sống — từ không đến có — chưa bao giờ là điều dễ dàng. Nó có thể phải đánh đổi bằng cái giá rất lớn.
Từ những cơn khó chịu khi mang thai, từ mỗi lần hồi hộp bước vào phòng khám thai, đến cơn đau xé thịt trong lúc vượt cạn, và rủi ro cận kề cái c.h.ế.t – tất cả đều là một hành trình khắc nghiệt.
Mỗi người mẹ, dù thai kỳ có thuận lợi hay không, đều phải trải qua một cuộc thử thách, một cuộc vượt cạn khắc nghiệt.
Có lẽ theo thời gian, quãng ký ức ấy sẽ mờ nhạt dần. Ngay cả người mẹ, có khi cũng dần không nhớ rõ.
Nhưng đứa con thì không nên quên.
Đặc biệt là vào ngày sinh nhật, hãy nhớ: Ngày hôm đó năm nào, mẹ bạn đã đau đớn đến nhường nào, đã vật vã trên bàn sinh, sau khi d.a.o kéo rạch vào cơ thể mềm yếu, đã phải gào lên trong đau đớn, để đem đến cho bạn sự sống.
Có lẽ người mẹ luôn muốn biến sinh nhật con thành một dịp vui vẻ. Nhưng cũng xin đừng quên, đó từng là ngày mẹ đối mặt với tử thần.
Mong rằng những đứa con, mỗi năm vào ngày sinh nhật, hãy dành nhiều thời gian hơn cho mẹ của mình.