Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 1: NHỮNG ĐIỀU TƯỞNG RẰNG RẤT NHỎ



Tôi không xinh, không thon thả, cũng chẳng thuộc kiểu "nữ chính manga" có thể xoay người một cái khiến cả sân trường rực rỡ ánh sáng.

Tôi chỉ là Tống Nhược Hàm — một cô gái mập mạp, trầm tính, hay đội mũ lưỡi trai và luôn đeo kính.

Nhưng tôi có một bí mật.

Tôi có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.

Không phải toàn bộ cuộc đời họ, mà chỉ là những lát cắt — những mảnh ký ức nhỏ vụn xuất hiện khi tôi nhìn vào mắt họ đủ lâu. Một trận cãi nhau với mẹ. Một lần trốn học vì quá mệt mỏi. Một ánh mắt hoảng sợ khi bị ai đó tát.

Tôi từng bị bắt nạt. Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy quá khứ của một trong số họ — một người luôn tỏ ra ngạo mạn nhưng lại từng run rẩy dưới gầm bàn vì ba mẹ đánh đập — tôi bắt đầu hiểu: người ta chỉ mạnh mẽ khi nghĩ không ai biết họ yếu đuối ở đâu.

Và tôi, biết.

Từ đó, tôi chẳng cần đánh nhau, cũng không cần lớn tiếng. Tôi chỉ cần nhìn. Và đôi khi, gửi một mảnh giấy nặc danh.

Tôi trở thành "người khó đọc" trong mắt cả lớp. Không ai chơi thân, cũng chẳng ai dám chạm vào.

Chỉ trừ một người.

Chu Cảnh Huy.

Cậu ấy là người duy nhất vẫn hay cười khi gọi tôi là "heo con", vẫn giành lấy chai nước ngọt tôi thích khi căn-tin chỉ còn một chai, vẫn hằng ngày chở tôi đi học, dù xe đạp đã sắp gãy vì trọng lượng cộng dồn của cả hai.

Tôi từng hỏi: "Không sợ tớ làm gãy yên xe à?" Cảnh Huy chỉ nhún vai, cười toe: "Có gãy thì cũng là yên xe gãy, chứ không phải tình bạn gãy."

Câu đó… lúc ấy nghe ngố ngố. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn nhớ rất kỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi từng nghĩ, đó là một kiểu tình bạn đẹp. Không hơn không kém. Cho đến một ngày, tôi gặp Lục Trạch Dương.

Hôm đó là một buổi trưa tháng 3. Tôi trốn lên sân thượng ăn sandwich vì căn-tin đông quá. Gió lộng. Mây trắng. Và… một người đang đứng ngoài lan can tầng 5.

Tôi hoảng hồn. Bánh mì rớt xuống đất.

"Này! Cậu làm gì vậy!"

Người đó quay lại. Một thiếu niên cao gầy, đồng phục sơ mi hơi nhàu, ánh mắt trống rỗng như đáy nước mùa đông.

Tôi lao đến. Không nghĩ gì. Đơn giản vì… tôi sợ nhìn thấy cảnh gì đó mà mình không thể thay đổi.

Tôi níu lấy tay cậu ấy, kéo mạnh. Cậu ấy không kháng cự. Cũng không nói gì. Đến khi ngồi xuống nền xi măng, vẫn im lặng.

Tôi nhìn vào mắt cậu ấy.

Một căn phòng trắng toát, tủ sách thẳng tắp, người mẹ cầm cây thước chỉ vào bài thi đỏ chót. Một tiếng hét. Một cô bé — em gái cậu ấy — ngồi co ro trong góc. Rồi một tai nạn. Tiếng còi xe. Tiếng la hét. Máu.

Tôi bật khóc. Không vì tôi, mà vì cậu ấy.

"Cậu không cần phải giỏi hơn ai cả," tôi nói, giọng run run. "Chỉ cần… còn sống. Là đủ rồi."

Đó là lần đầu tiên tôi dùng năng lực này để xoa dịu. Và cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra — đôi khi, người cần cứu rỗi… lại chính là người trông có vẻ chẳng cần ai.

Cậu ấy không nói gì. Chỉ nhìn tôi thật lâu. Rồi cười.

Hôm sau, lớp tôi có học sinh mới. Tên cậu ấy là Lục Trạch Dương.

Tôi không biết định mệnh có hình dáng ra sao. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu bước vào một ngã rẽ… mà chính tôi cũng không biết phía cuối là gì.