Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 11: KHI TẤT CẢ CÙNG CÓ MẶT



Tôi có một người bạn rất thân — Lâm Tố Di.

Chúng tôi gặp nhau khi còn học ở New York, cùng là du học sinh, cùng chia sẻ một căn hộ nhỏ những năm cuối đại học. Tố Di là kiểu con gái mà người ta hay thấy trên tạp chí: xinh đẹp, tự tin, xuất thân từ gia đình tài phiệt trong ngành truyền thông.

Vậy mà không hiểu sao, cô ấy lại cực kỳ thân thiết với tôi. Không phải kiểu chị đại bao che, mà là thật sự coi nhau như bạn đồng hành, cùng khóc cùng cười, cùng nấu mì giữa mùa đông giá lạnh và cùng thức trắng trước deadline tốt nghiệp.

Khi biết tôi về nước mở phòng khám, Tố Di cũng về nước không lâu sau đó để tiếp quản công ty của gia đình. Dù bận rộn, cô ấy vẫn rủ tôi đi dạo, mua sắm, hoặc... đi dự tiệc.

“Cuối tuần này có dạ hội của giới đầu tư, đi với tớ nha?” – Cô ấy nói, đôi mắt lấp lánh như sao.

“Tớ đâu quen ai trong đó.”

“Không cần quen. Có tớ với cậu là đủ.”

...

Tôi không ngờ rằng, trong buổi dạ hội sang trọng tối hôm ấy, lại gặp lại cả Lục Trạch Dương và Chu Cảnh Huy.

Tố Di kéo tôi đi khắp nơi bắt chuyện, cười nói với vài nhân vật có m.á.u mặt trong ngành tài chính. Khi thấy Trạch Dương ở góc phòng, cô ấy ghé tai tôi cười:

“CEO trẻ tuổi sáng giá đây rồi. Định mệnh hả?”

Tôi cười nhẹ, rồi giới thiệu Tố Di với hai người con trai.

“Đây là Lâm Tố Di — bạn thân nhất của tôi ở New York.”

Trạch Dương lịch sự bắt tay, ánh mắt có phần ngạc nhiên:

“Thiên kim Lâm gia? Rất hân hạnh.”

Cảnh Huy cười nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt lại hướng về tôi lâu hơn mức bình thường.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiệc diễn ra trong khung cảnh đèn vàng lung linh, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Tôi hơi lạc lõng giữa những chiếc váy dạ hội lộng lẫy và những cuộc trò chuyện mang mùi rượu mạnh.

Đang đứng ngoài ban công hít thở, đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt.

Tôi vịn vào lan can, nhưng tay run lên bất thường. Một cảm giác ngột ngạt tràn đến, tim đập mạnh như muốn vỡ.

“Uống nhầm thứ gì rồi à?” – Một giọng nói lạ vang lên phía sau. Tôi chưa kịp quay lại thì đã bị kéo vào một hành lang vắng.

Một người đàn ông lạ mặt, hơi thở đầy mùi rượu và mùi thuốc. Tôi nhận ra hắn là một trong những người từng đến phòng khám hỏi thông tin bệnh nhân.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện vài câu thôi, bác sĩ Tống.”

Tôi vùng vẫy, nhưng cơn choáng khiến chân tôi mềm nhũn.

Ngay lúc ấy — Cảnh Huy xuất hiện.

“Buông cô ấy ra.” – Giọng cậu trầm xuống, lạnh như băng.

Người kia quay lại, nhưng chưa kịp làm gì thì Cảnh Huy đã xông đến, đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn. Tôi thấy bàn tay cậu rớm máu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.

“Không sao chứ?” – Cậu đỡ lấy tôi, tay run nhẹ.

Tôi gật đầu, môi vẫn còn tái đi vì sợ.

...

Mãi đến khi trở về sảnh tiệc, chúng tôi mới gặp lại Trạch Dương. Cậu ấy vừa bước ra từ một phòng họp riêng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh nhìn dừng lại rất lâu trên bàn tay trầy xước của Cảnh Huy.

“Chuyện gì vậy?” – Cậu hỏi.

“Không có gì. Một chút chuyện nhỏ thôi.” – Cảnh Huy đáp, không nhìn tôi.

Tôi biết, cậu không muốn khiến tôi áy náy. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy — có những người, dẫu không nói lời hoa mỹ, vẫn luôn đứng ở đúng nơi, đúng lúc.

Và đó... chính là điều khiến người ta không thể quên.