Tin nhắn từ nhóm chat cũ “3 con vịt dở hơi” bật sáng vào một buổi tối không trăng:
Cảnh Huy: “Cuối tuần này có muốn đi hồ Tiên Sa không? Ba đứa, như hồi xưa.”
Lục Trạch Dương trả lời gần như ngay lập tức:
“Đi.”
Tôi nhìn chằm chằm màn hình vài phút, rồi cũng nhắn:
“Đi.”
...
Cuối tuần ấy, ba chúng tôi gặp nhau ở trạm xe buýt cũ — nơi từng là điểm khởi hành cho biết bao buổi rong chơi vô định của tuổi mười bảy.
Trạch Dương mặc áo sơ mi trắng, mang balo gọn nhẹ. Cảnh Huy đeo kính râm, tay xách một túi đầy sandwich và nước suối. Tôi vẫn giữ thói quen mang nón lưỡi trai và áo khoác dài tay, dù trời không nắng lắm.
Không ai nhắc gì đến chuyện năm xưa. Nhưng ánh nhìn ai cũng dịu lại khi thấy hai người còn lại vẫn đứng ở đó, bình an và nguyên vẹn.
...
Chúng tôi dựng lều gần mép hồ, giữa một bãi cỏ yên tĩnh. Cảnh Huy bật nhạc bằng loa Bluetooth, chọn đúng mấy bài ballad năm nào.
Trạch Dương mang theo vài lon cà phê lạnh, đưa tôi một lon như thể đã biết rõ khẩu vị tôi chưa từng thay đổi. Tôi chỉ nhẹ gật đầu cảm ơn.
“Chỗ này vẫn như xưa nhỉ.” – Tôi nói.
“Ừ.” – Cảnh Huy ngồi xuống cạnh tôi, cười – “Chỉ là người đã không còn như xưa nữa.”
Tôi quay sang nhìn cậu. Gương mặt Cảnh Huy nghiêng nghiêng dưới nắng chiều, có gì đó vừa thân quen, vừa xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
Sau bữa trưa đơn giản, ba chúng tôi đi dạo quanh hồ. Trời chuyển mưa nhẹ. Cơn mưa bất chợt đến khi chúng tôi chưa kịp quay về lều.
“Chạy thôi!” – Cảnh Huy hét lên, kéo tay tôi. Tôi cười phá lên, như thể đã lâu lắm rồi mới được nghe cậu ấy cười to như thế.
Nhưng khi chân trượt trên một bậc đá ẩm, tôi mất thăng bằng và ngã xuống hồ.
Tiếng nước b.ắ.n lên, lạnh buốt.
Trạch Dương là người đầu tiên nhảy theo. Cậu kéo tôi lên, tay run run nhưng vẫn giữ chặt lấy vai tôi.
“Cậu không sao chứ?” – Giọng cậu khàn hẳn vì lo lắng.
Tôi ho sặc vài cái rồi gật đầu.
Trên bờ, Cảnh Huy đứng lặng, ánh mắt rối bời. Tôi ngẩng lên nhìn cậu, khẽ cười, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rất nhẹ.
...
Tối hôm đó, chúng tôi nhóm một đống lửa tạm bằng cành khô nhặt quanh bãi. Không ai nói nhiều. Trạch Dương ngồi bên trái tôi, Cảnh Huy bên phải. Cả ba nhìn ngọn lửa cháy tí tách.
“Tớ từng nghĩ… nếu không lớn lên, thì hay biết mấy.” – Tôi nói, giọng trôi theo khói.
“Lúc đó tớ đâu biết lớn lên lại có nghĩa là đánh mất nhau.” – Cảnh Huy đáp.
Lục Trạch Dương im lặng. Đôi mắt cậu ánh lên sắc cam của ngọn lửa, sâu thẳm và khó đoán.
Tôi nhìn hai người con trai bên cạnh. Một người luôn là nơi để tôi dựa vào suốt bao năm qua. Một người là đoạn ký ức vụn vỡ tôi từng không dám chạm đến.
Và đêm hôm đó, tôi mơ thấy cả ba chúng tôi — khi còn là những đứa trẻ — chạy tung tăng trên cánh đồng, cười vang như chưa từng có chia ly.
Nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích và một vệt buồn trong lồng ngực.