Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 13: TRONG MẮT NGƯỜI Ở LẠI



Sau đêm hôm ấy, tôi nghỉ làm hai ngày.

Tố Di cứ năn nỉ tôi đến nghỉ dưỡng ở villa nhà cô ấy, cho đến khi tôi đồng ý. Lý do chính... là để tránh gặp Cảnh Huy.

Không phải vì ngại ngùng, mà là tôi không biết nên đối diện với ánh mắt ấy như thế nào nữa.

Bác sĩ bảo tôi không sao, chỉ bị choáng nhẹ vì ảnh hưởng của thuốc. Nhưng tôi biết, thứ khiến tôi đau đầu hơn — là những cảm xúc mình đang cố giấu.

Tôi vẫn nhớ khi mở mắt, Tố Di nói rằng Cảnh Huy đã rửa sạch vết thương, rồi về ngay trong đêm.

"Trước khi đi, cậu ấy hỏi mình một câu."

Tố Di ngập ngừng. "Hỏi rằng... có phải cậu vẫn còn thích Trạch Dương không."

Tôi không trả lời, chỉ im lặng nhìn về phía xa xăm, giữa bầu trời xanh ngắt.

Một tuần sau, Trạch Dương đặt lịch hẹn với tôi.

Không phải với tư cách bệnh nhân, mà là mời tôi đi ăn tối.

Quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng dịu. Trạch Dương ăn mặc giản dị hơn mọi khi, không có thư ký, không có tài xế. Chỉ là một người con trai mà tôi từng quen, đang ngồi trước mặt mình, mỉm cười.

“Nghe nói cậu bị dọa ở bữa tiệc. Ổn rồi chứ?” – Cậu ấy rót nước, giọng trầm thấp.

“Ừm. Nhờ có người ra tay kịp thời.”

“Là Cảnh Huy à?”

Tôi gật nhẹ. Cậu im lặng một lúc rồi nói tiếp:

“Ngày xưa, lúc cậu mới rời đi... tớ đã nghĩ, chắc do mình quá chậm. Nhưng sau này gặp lại, tớ lại nghĩ… chắc mình vẫn còn cơ hội.”

Tôi siết nhẹ cốc nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng hình như… cậu đã có câu trả lời rồi.” – Trạch Dương nói, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng có gì đó khẽ chùng xuống.

Tôi ngước lên. “Tớ không biết phải nói gì cả.”

“Không sao.” – Cậu cười, lần này là nụ cười thật sự – "Tớ từng thích cậu. Có thể là rất nhiều. Nhưng nếu người cậu cần không phải tớ… thì tớ cũng không muốn chen vào.”

Tôi không biết cảm xúc trong mình lúc đó là gì. Chỉ biết trái tim hơi nhói một chút.

Nhưng rồi tôi mỉm cười.

“Cảm ơn cậu… vì đã trưởng thành đến vậy.”

Hôm đó, tôi về rất trễ.

Tin nhắn của Cảnh Huy đến lúc tôi đang tẩy trang:

“Cậu khỏe chưa?”

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy tay mình run nhẹ.

Tôi trả lời:

“Ừ. Tớ ổn rồi. Cậu sao rồi?”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn đến:

“Tớ có thể gặp cậu không?”

Tôi định gõ "mai nhé" — nhưng rồi xóa.

Và cuối cùng chỉ nhắn:

“Bây giờ cũng được.”