Cảnh Huy đến sau mười lăm phút.
Cậu vẫn vậy — áo hoodie xám, tóc rối nhẹ như mới từ nhà chạy đến.
Cảnh Huy và tôi đi dạo trên vỉa hè, nơi đèn đường hắt bóng loang loáng lên mặt nước mưa còn đọng lại.
Không ai nói gì trong một lúc lâu. Chỉ nghe tiếng giày chạm nhẹ lên mặt đất, và thỉnh thoảng là tiếng gió lướt qua những tán cây.
“Cậu còn nhớ nhóm chat ‘3 con vịt dở hơi’ không?” – Cảnh Huy đột nhiên cất tiếng, giọng pha chút cười.
Tôi khẽ gật đầu: “Vẫn còn lưu đó. Dù không ai nhắn gì nữa.”
Cậu dừng lại, rồi rút trong túi ra một chiếc phong thư hơi nhàu, ố vàng nhẹ ở mép.
“Tớ giữ cái này lâu lắm rồi.”
Tôi nhìn phong thư, lòng khẽ se lại.
“Cậu… chưa từng mở nó sao?”
Cảnh Huy lắc đầu, mắt không nhìn tôi: “Tớ nghĩ mình biết trong đó viết gì. Nhưng hoá ra là không.”
Tôi đón lấy, mở ra. Dưới ánh đèn đường, những dòng chữ quen thuộc hiện lên:
Cảm ơn vì đã bước vào cuộc sống của mình đúng lúc. Hy vọng dù ở đâu, chúng ta vẫn có thể là bạn. À, với cả… nếu sau này có dịp gặp lại Cảnh Huy, nhớ trông chừng cậu ấy giúp mình. Cậu ấy hay lanh chanh lắm, dù ngoài mặt lúc nào cũng cười toe.
Tôi đọc chậm rãi, từng chữ như gõ lên lồng n.g.ự.c của cả hai.
Cảnh Huy khẽ cười, nhưng trong mắt là một khoảng trống:
“Thì ra… năm đó là tớ tự suy diễn tất cả.”
Tôi không trách. Tôi hiểu. Có lẽ nếu tôi là cậu, tôi cũng không chắc mình sẽ làm khác đi.
Trước khi chia tay, Cảnh Huy dừng bước, nói thật khẽ:
“Nếu khi ấy tớ đủ can đảm để mở lá thư, liệu chúng ta… có thể khác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không trả lời ngay.
Chỉ khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi cậu.
Một nụ hôn ngắn. Nhẹ như gió lướt qua tán cây.
Cảnh Huy sững người trong tích tắc. Nhưng rồi, cậu kéo nhẹ tôi lại gần, tay ôm lấy eo tôi, và lần này — là một nụ hôn sâu hơn, nồng nhiệt và chậm rãi. Như thể những năm tháng chờ đợi, những lần bỏ lỡ, và những giấc mơ từng giấu kín… đều tan chảy trong khoảnh khắc này.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tôi nhắm mắt lại, để mặc tim mình lần đầu tiên… đập vì một người không còn là bạn.
...
Tối hôm đó, Tố Di đến thăm tôi. Cô nàng vẫn như mọi khi, xinh đẹp, sôi nổi, và luôn có cách khiến không khí nhẹ đi vài phần.
“Tớ thấy Trạch Dương lạ lắm nha.” – Cô vừa rót trà vừa nói – “Dạo này cứ lơ đãng. Hôm qua còn hỏi tớ rằng dạo này cậu có hay mệt không.”
Tôi bật cười: “Cậu ấy lo xa ghê.”
“Ừ, nhưng cũng đáng yêu.” – Tố Di cười, rồi liếc tôi – “Mà… tớ hỏi thật, nếu tớ rung động với cậu ấy, cậu có giận không?”
Tôi hơi ngẩn người, rồi lắc đầu: “Không. Chỉ cần hai người thấy vui, thì tốt rồi.”
Tố Di không nói gì, chỉ mỉm cười, tựa như đã hiểu điều gì đó.
...
Sáng hôm sau, trời không mưa. Tôi đi dạo dưới hàng anh đào gần phòng khám, lá vừa ngả màu đầu thu.
Ở đó, dưới tán cây quen thuộc, Trạch Dương đứng đợi.
Không hoa. Không lời biện hộ. Không có cả nụ cười thường trực.
Chỉ là một người, đứng đó, chờ một người khác đi đến.
Chúng tôi không nói gì. Nhưng ánh nhìn chạm nhau — như thể cả hai đều biết rõ, có những điều không cần nói… vẫn hiểu.