Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 18: GÓC NHÌN CỦA CẢNH HUY



Tôi từng nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh Nhược Hàm là đủ.

Chúng tôi quen nhau từ lúc còn nhỏ xíu, khi cô ấy béo tròn, tóc buộc hai bên, và luôn lén mang bánh bao ra sau trường để ăn. Tôi thường trêu cô ấy là "heo con", nhưng cũng là người đầu tiên chạy ra đỡ khi cô bị bắt nạt, người chở cô đi học, người luôn dõi theo cô dù có bao nhiêu bạn bè khác quanh mình.

Nhưng rồi Lục Trạch Dương xuất hiện.

Cậu ấy cao ráo, điển trai, lặng lẽ. Và đặc biệt hơn tất cả — cậu ấy làm cho đôi mắt Nhược Hàm sáng lên theo một cách mà tôi chưa từng thấy.

Tôi không ghét Trạch Dương. Làm sao có thể ghét được một người cũng yêu Nhược Hàm như tôi? Nhưng tôi đã ghen. Ghen đến mức, khi nhận được lá thư cô ấy gửi cho cậu ấy vào ngày ra sân bay, tôi đã không đưa.

Tôi chưa từng đọc, chỉ giấu đi — như thể chỉ cần lá thư đó không đến nơi, thì cảm xúc của cô ấy cũng sẽ đứng yên tại chỗ.

Tôi sai. Và tôi đã hối hận trong suốt nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi cô ấy đi, tôi cũng sang Pháp. Tôi chọn rời xa để xoa dịu lòng mình, để học cách chấp nhận một tương lai không có cô.

Nhưng suốt bao năm, dù có bao nhiêu cuộc hẹn, bao nhiêu cô gái khác lướt qua đời mình, tôi vẫn không thể mở lòng. Vì tôi biết, trái tim mình đã đặt ở lại nơi cô ấy rồi.

Cho đến khi trở về, gặp lại — lúc thấy cô đứng bên Trạch Dương, tôi cứ ngỡ mình đã đến muộn thêm một lần nữa.

Nhưng rồi cô ấy đã hôn tôi. Nhẹ như một câu trả lời.

Tôi không dám tin. Nhưng tôi cũng không để cô rời đi nữa.

Giờ đây, khi cô nằm cạnh tôi, gối đầu trên tay mình, tôi mới dám chắc: hóa ra chờ đợi suốt thanh xuân… vẫn là điều xứng đáng nhất.

Vì người tôi yêu — cũng yêu tôi.

(Hoàn)