Tối hôm ấy, khi trời đổ mưa nhẹ, Cảnh Huy đưa tôi tới một ngọn đồi nhỏ bên ngoài thành phố. Nơi đó từng là chốn hai đứa hay trốn học lên ngồi ngắm mây, ăn bánh bao và uống sữa đậu nành.
Lần này, không còn là bánh bao, mà là một bữa tối đơn giản dưới tán cây đầy đèn dây lấp lánh.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ ngắm cảnh, Cảnh Huy đã quỳ một chân xuống, đưa ra một chiếc nhẫn nhỏ xinh.
"Tống Nhược Hàm, nếu cậu đồng ý, sau này mỗi sáng tớ sẽ làm bữa sáng, mỗi tối sẽ cõng cậu lên sân thượng ngắm trăng. Nếu có lúc cậu buồn, tớ sẽ là người nghe trước tiên. Nếu cậu sợ bóng tối, tớ sẽ là người bật đèn. Tớ không hoàn hảo, nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu theo cách hoàn hảo nhất mà tớ có thể."
Tôi đã khóc. Vì xúc động, vì vui, và vì trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy, người ở bên cạnh tôi — vẫn luôn là cậu ấy.
Tôi gật đầu. Không cần nghĩ ngợi.
"Vậy thì, từ giờ... cậu không được gọi tớ là 'heo con' nữa nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Huy cười, đeo nhẫn vào tay tôi: "Không, phải gọi là 'heo cưng'. Vì cưng mà."
...
Hôn lễ diễn ra vào một ngày đầu thu mát mẻ. Trời không nắng gắt, cũng không mưa — như thể ông trời cũng ngầm chúc phúc.
Cảnh Huy nắm tay tôi bước trên lối đi trải đầy cánh hoa. Tôi không mặc váy công chúa lộng lẫy, chỉ chọn một chiếc váy trắng đơn giản, dáng ôm nhẹ, vừa đủ để thấy rằng mình đã từng cố gắng yêu thương lấy cơ thể này biết bao nhiêu.
Bên dưới sân, Trạch Dương và Tố Di cùng nhau nâng ly rượu, ánh mắt đều dịu dàng như sương mai. Cuối cùng thì, ai cũng tìm được một người để cùng bước tiếp.
Tôi nghe tiếng Cảnh Huy thì thầm bên tai: "Từ giờ, không chỉ là bạn thân. Mà là bạn đời."
Tôi khẽ cười, mắt ngân ngấn nước.
Nếu sau này vẫn là cậu. Thì tớ nguyện bước cùng cậu… đến hết cuộc đời này.