Sau ngày hôm ấy, công chúa trở nên trầm tĩnh hơn.
Ngày xưa nàng vô cùng kiên cường, hiện giờ cũng học theo ta, cũng có lúc yếu đuối trước mặt người khác.
Không biết là nàng nói gì, Hứa Khai kia lại được nàng dỗ dành đến dễ bảo, không phải vì Thích Trường Lan mà giận chó đánh mèo.
Nhưng hắn lại vì muốn làm nhục Thích Trường Lan mà đưa ra ý muốn cưới công chúa làm vợ.
“Công chúa có phong thái thiên nhân, gả cho thằng nhóc Thích gia kia thật sự đáng tiếc, Hứa mỗ nguyện lấy nước làm sính lễ.”
Thích gia quân ở ngay trước mắt, hiện giờ Hứa Khai không chút hoang mang, chẳng qua là vì hai vạn binh mã trong mắt hắn không có gì đáng sợ thôi.
Nếu công chúa gả cho hắn, hắn sẽ có thể nghĩ cách ra lệnh cho mấy chục vạn đại quân canh chừng biên giới của mẫu tộc công chúa trở về kinh thành cứu viện.
Nói là coi trọng vẻ đẹp của công chúa, trên thực tế không phải là trong lòng có âm mưu sao?
Hứa Khai là phản tặc, nếu công chúa gả cho hắn, chính là thua thiệt rất lớn.
Muốn làm Hoàng hậu của Thích Trường Lan lại vô cùng gian nan, sau này đăng vị cũng sẽ khó khăn hơn.
Công chúa hư tình giả ý mà ứng phó với hắn, ngầm tới tìm ta bàn bạc.
Ta không hoảng hốt chút nào nói, “Hiện tại có một cách có thể giải được khốn cục trước mắt, chỉ là không biết công chúa có đồng ý không?”
Công chúa ngước mắt nói, “Cách gì?”
“Để bệ hạ cưới ta làm hoàng hậu.” Ta lẳng lặng nói.
Thập Tứ Hoàng tử đã sớm có vị hôn thê, chỉ là vẫn luôn không thể thành hôn.
Hiện giờ hắn bị trúng độc mà ngu dại, lại là một con rối, người kia có lẽ là không muốn gả.
Công chúa lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Việc này dễ như trở bàn tay, chỉ là vì sao? Ngươi gả cho em ta, sao có thể giúp ta thoát khỏi khó khăn?”
“Công chúa có nhớ rõ, ta và ngài nói tới lời đồn của tổ tiên không?”
Hiện giờ vận mệnh Quốc gia đã hết, hấp thụ vận mệnh quốc gia sẽ tăng nhanh tốc độ diệt vong, là thuận thế mà làm.
Đã có thể thuận theo thiên mệnh, lại có thể tu luyện bằng vận mệnh quốc gia, loại cơ hội này sao ta có thể bỏ lỡ?
Tâm niệm của công chúa thay đổi rất nhanh, chợt cả kinh.
“Ngươi là nói đến… chưởng mệnh nữ?”
“Đúng vậy!”
Ta vươn tay, bàn tay tinh tế trắng nõn, như ngọc như châu, chỗ nào cũng hoàn mỹ.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay xinh đẹp của ta hiện ra một đám lửa.
Sau khi ánh lửa tắt, lại tràn ra nước.
“Mấy vị phu quân kia của ta, đều là bị ta nuốt hết khí vận mà chết. Hiện giờ ta đã sắp Trúc Cơ, trở thành người tu tiên chân chính.”
“Nếu để bệ hạ cưới ta, ta có thể hấp thụ vận mệnh quốc gia. Vận mệnh quốc gia của bổn triều một khi đã mất hết, Thích Trường Lan thế như chẻ tre, đánh thẳng vào kinh sư.”
“Đến lúc đó, Hứa Khai lại có gì đáng sợ?”
“Còn nữa, đánh giặc quá nhanh đối với Thích gia cũng không phải chuyện tốt. Bọn họ không có cách nào hoàn toàn dọn dẹp địa bàn, nỗi nhớ nhà của bá tánh cần có thời gian. Tốc độ nhanh sẽ mang đến nhiều tai hoạ ngầm.”
“Đợi đến khi thời cơ chín muồi, công chúa mang thân phận cô nhi của tiền triều, có thể liên hợp tất cả những cựu thần bị Thích Trường Lan động chạm đến lợi ích, thảo phạt nghịch tặc Thích Thị.”
“Ngài có chính thống, lại có binh lực của mẫu tộc, lại có ta là dị nhân tương trợ, chẳng phải sẽ dễ dàng có được giang sơn này dễ như trở bàn tay sao?”
Giọng nói của ta mãnh liệt, trưởng công chúa lại chưa bị thuyết phục ngay.
“Nhàn Nhân, việc này cô phải nghĩ lại.”
Ánh mắt sâu thẳm của nàng dừng lại rất lâu ở cánh tay kia của ta, ta giả vờ không nhìn thấy sát ý ẩn chứa trong ánh mắt của nàng.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Công chúa còn chưa tới tuổi cầu tiên vấn đạo.
Nàng trẻ trung khoẻ mạnh, không biết bệnh cũ đối với người già yếu đáng sợ tới mức nào.
Làm gì có người cầm quyền nào ở tuổi tráng niên đối mặt với thủ hạ có lực lượng lớn trong tay mà không sinh ra lòng kiêng kỵ chứ?
Thậm chí nàng sẽ nghĩ, Tống Nhàn Nhân đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu có ý tưởng giành lấy vận mệnh quốc gia?
Nàng quen biết với ta, rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay bởi vì ta có âm mưu từ trước?
Trước khi đi, công chúa hỏi ta: “Ngươi vốn có thể không nói ra, âm thầm mưu hoa việc hôn nhân này, với tâm cơ của ngươi, gả cho bệ hạ cũng không phải là việc khó.”
“Đến lúc đó, cho dù ngươi chiếm lấy vận mệnh quốc gia, ta cũng không biết gì.”
“Vì sao phải báo cáo chân tướng cho ta?”
Những lời này sau lưng tiềm tàng một câu nói khác, “Vì sao phải để ta nghi kỵ ngươi?”
Ta khom mình hành lễ.
“Đây là át chủ bài của thần, cũng là nhược điểm của thần, thần trao cho chủ nhân nhược điểm của mình, chính là cho ngài quyền lưc tổn thương ta.”
“Thần biết nhiều chuyện của ngài như thế, nếu trên tay không có đồ vật gì có thể kiềm chế ta, ngài có thể yên tâm để dùng ta sao?”
“Hành động của thần, chỉ vì muốn cùng cố tình quân thần lâu dài của chúng ta.”