Chưởng Mệnh Nữ

Chương 21



Nghe vậy, công chúa trầm mặc hồi lâu.

Sau một lát, nàng ngẩng đầu, trong mắt hình như có nước mắt.

“Nhàn Nhân, ngươi suy nghĩ quá mức chu toàn, trung thần như thế, cô thật sự hổ thẹn!”

Ta cũng đầy mắt rưng rưng, “Chỉ mong chủ nhân của ta nhanh chóng quy vị, thành được nghiệp lớn. Trừ cái này ra, Nhàn Nhân không còn cầu mong gì khác.”

Khi công chúa rời đi, trên mặt vẫn còn nước mắt, ta lại biết, nước mắt của nàng có mấy phần giả dối.

Nàng cuối cùng cũng học được cách nghi kỵ, cũng học được cách giả dối đối với ta.

Từng chiêu số ta dạy nàng, hiện giờ đều dùng lên người ta.

Thật là tốt!

Con đường này vốn chính là một con đường cô độc, nàng thân là phụ nữ, càng không thể tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm ta.

Huống chi, lời nói của ta đối với nàng, ba phần thật bảy phần giả.

Ta nói cho nàng chuyện này, một là bởi vì trong lòng nàng có khúc mắc đối với quá khứ giữa ta và Thích Trường Lan.

Nàng đã biết Chưởng Mệnh Nữ có thể đoạt khí vận của chồng, lúc nào cũng có thể nói cho Thích Trường Lan.

Vì thế, cho dù thế nào thì Thích Trường Lan cũng không thể cưới ta, càng không thể nạp ta làm phi.

Hai là bởi vì, xin giúp đỡ nàng là phương pháp nhanh nhất để gả cho bệ hạ.

Càng gần với Trúc Cơ, ta càng cảm giác được lớp ngăn cách của thế giới.

Linh khí của thế gian này cằn cỗi, không đủ để chống đỡ người tu tiên như ta.

Chỉ sợ ngày đột phá trúc cơ chính là ngày ta thoát ly thế giới này.

Đến lúc đó, cho dù nàng có muốn giết ta, có kiêng kỵ ta hay không, thì liên quan gì tới ta đâu?

*

Quả nhiên, ngày hôm sau, Hứa Khai triệu kiến ta.

Ta bôi mặt đến nỗi ảm đạm không có chút ánh sáng nào, tiến đến gặp hắn.

“Nghe nói là mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, hoá ra cũng chỉ có thế.” Sắc mặt hắn nặng nề.

Ta giống như chưa nghe thấy tiếp tục duy trì tư thế hành lễ.

“Nghe nói, ngươi cùng bệ hạ tình đầu ý hợp?”

“Vâng!”

“Được, vậy thì ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đại hôn với bệ hạ.”

“Dạ!”

Ngày xưa đại hôn của Đế Hậu ít nhất cũng phải chuẩn bị mấy tháng.

Hiện giờ phản tặc này chỉ cần ra lệnh một tiếng, vua của một nước đã nghênh thú Hoàng Hậu.

Thật hoang đường, cũng thật là thú vị!

Trở về chỗ ở, Thảo Nhi bẩm báo với ta tin tức nàng hỏi thăm được.

“Công chúa điện hạ nói, nàng đã từng thề trước khi mẫu phi của nàng mất, đợi Hoàng Thượng thành hôn rồi mới có thể gả chồng.”

“Vẫn luôn luôn không thể thành hôn với nghịch tặc Thích thị cũng là vì lý do này.”

“Hiện giờ phu nhân ngài tình đầu ý hợp với Hoàng Thượng, chỉ cần thành toàn cho đôi giai ngẫu các ngươi, nàng nguyện sẽ hôn phối cùng Hứa tướng quân.”

Ta nghe được thì cười không ngừng.

Chiêu này thật là quen tai, còn không phải là lý do thoái thác lúc trước ta lừa gạt Thi Lương sao?

Ta cảm khái, “Công chúa trưởng thành rồi!”

Nghe xong câu này, Thảo Nhi sụt sịt, không ngờ lại chảy nước mắt.

“Thảo Nhi ngoan, ta sắp làm Hoàng Hậu rồi, ngươi khóc cái gì thế?”

Thảo Nhi lắc đầu, “Ta chỉ là cảm thấy… ngài quá khổ.”

Khổ ư?

Sao ta lại không cảm thấy thế.

Mỗi ngày tỉnh lại, ta đều sẽ tới gần dã tâm của mình một chút, có gì khổ đâu?

Ta lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc này, ta thật sự rất tốt, sao có thể khổ được?”

Thảo Nhi lấy hết can đảm, “Ta đã nghe nói, nàng cùng với Thích tướng quân vốn là hôn phu hôn thê, vì công chúa coi trọng tướng quân, các ngươi bị cứng rắn chia rẽ.

“Hiện giờ tướng quân sắp đánh vào kinh thành, công chúa lo lắng trong lòng Tướng quân vẫn có vị trí của ngài, mới cầu Hứa tướng quân ban ngài cho bệ hạ.”

“Hiện giờ bệ hạ ngu dại, xuống tay không biết nặng nhẹ, cung nữ hầu hạ đều bị đả thương. Tuổi ngài còn trẻ đã không có chỗ dựa dẫm, sao có thể không khổ được?”

“Dựa dẫm sao?”

Ta lẩm bẩm lầu bầu: “Ta cũng không dựa dẫm vào cái đó.”

Thấy Thảo Nhi vẫn lo lắng đầy mặt, ta lại nhịn không được mà trấn an nàng: “Ta từ tiểu thư nhà quan trở thành nha đầu chải đầu ở thanh lâu, lại đi từng bước bò ra khỏi chỗ kia, hiện giờ sắp trở thành mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ khí vận của thiên hạ.”

“Mấy năm gần đây, ta phải trả giá nhiều hơn rất nhiều.”

“Có rất nhiều nữ nhân trả giá đồ vật nhiều hơn ta gấp nhiều lần, cuối cùng hai bàn tay trắng mà chết đi. Ta cảm thấy việc làm ăn này rất có giá trị.”

Thảo Nhi cái hiểu cái không, “Nhưng mà, bỏ lỡ Thích tướng quân, ngài sẽ không tiếc nuối sao?”

Tiếc nuối ư?

Có lẽ đi!

Nếu ta không có huyết mạch của Chưởng Mệnh Nữ, có lẽ ta sẽ không khuyến khích công chúa, có lẽ tự mình đoạt vị một lần, cũng không biết được.

Chỉ tiếc, quyền lực của hoàng quyền, phú quý của thế gian, sao có thể so sánh với tu tiên cầu đạo chứ?

Tống Nhàn Nhân ta chỉ cần tốt nhất, nếu đã có thể phi thăng thành tiên, một trăm Hoàng Đế ta cũng không làm.

“Thảo Nhi à!” Ta sờ sờ đầu nàng, “Sở cầu suốt đời ta không ở đây!”

“Vậy thì ở đâu?”

“Ở nơi đại tiêu dao, đại tự tại”