Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chương 26: Cơm thịt hầm (2)



Lời Từ Quả Quả vừa dứt, hú hét một tiếng, một đám người liền vây quanh: "Ta muốn một suất! Ta cũng muốn!"

Từ Đức Hải vội vàng bắt đầu tổ chức xếp hàng, ai đến trước được trước, Từ Quả Quả bắt đầu cười múc cơm cho bọn họ.

Nàng múc cơm không giống như các đại nương ở quán ăn, tay sẽ không run, một muỗng xuống là một muỗng đầy đặn, mọi người đều nhìn thấy, không khỏi mong đợi.

Người đứng đầu tiên có thể chọn giò lợn hay móng lợn, chỉ được chọn một loại, phủ lên cơm, rồi thêm một muỗng rau xanh, một nửa thịt một nửa rau. Cuối cùng, Từ Quả Quả hào phóng chan thêm một muỗng nhỏ nước hầm, những phu khuân vác đều vui mừng không khép miệng lại được.

Những người phía sau nhìn thấy không khỏi ghen tị, không ngừng nhón chân nhìn, sợ đến lượt mình thì không còn thịt nữa. Cơm thấm đẫm nước hầm, giò lợn hầm mềm rục thơm lừng, móng lợn cũng đầy đặn dai giòn. Một miếng thịt một miếng cơm, hương vị kỳ diệu hòa quyện giữa tinh bột và chất béo chỉ những người đã ăn mới hiểu, giống như thịt kho tàu với cơm trắng, nghĩ đến là phải chảy nước miếng.

Mỗi bước mỗi xa

Một cái giờ lợn lớn và bảy tám cái móng lợn quả thực không chia được cho nhiều người, bán được khoảng hai mươi suất thì hết sạch. Số còn lại thì chỉ có thể mua món hầm. Mặc dù tiếc nuối, nhưng khi người đó thấy Từ Quả Quả gần như chan một muỗng lớn nước thịt hầm thì lập tức mãn nguyện, dù sao cũng có mùi thịt thơm, ngó sen cũng ngon! Giá lại rẻ, còn gì mà không hài lòng chứ!

Cứ như vậy, những người phía sau cũng vui vẻ. Lại chưa đầy nửa canh giờ, cơm thịt hầm đã bán hết veo. Những người đến sau chỉ còn biết kêu than, còn lại gần nửa chậu cơm, có người đề nghị chỉ cần cơm và rau xanh, nhưng Từ Quả Quả đã khéo léo từ chối.

"Sao lại không bán?" Từ Đức Hải có chút kỳ lạ.

Từ Quả Quả nhìn những người đi xa nói: "Thôi đi, món hầm cũng đã sáu văn rồi, cái này bán bao nhiêu cũng không hợp, tự mình ăn đi, huynh không đói sao? Cũng chẳng còn bao nhiêu."

Từ Quả Quả nói xong Từ Đức Hải mới phản ứng lại, bụng "ọt ọt" một tiếng, hai huynh muội dậy sớm chỉ ăn bữa sáng, giờ đã gần giờ Mùi rồi, thật sự đói bụng.

Hai người nhìn nhau cười, rồi chia số cơm còn lại. Người trong nhà không câu nệ nhiều, nước hầm còn lại cũng là báu vật, trộn với cơm ăn thì còn gì ngon bằng. Từ Đức Hải vừa đưa cơm vào miệng vừa nhìn cái bát: "Đan Tam làm việc thật đáng tin cậy, cái bát này ta thấy ở chợ, ít nhất cũng phải tám văn, không biết hắn trả giá thế nào mà chúng ta lại không tốn nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Quả Quả không nói gì, cũng nhìn cái bát ngẩn người. Một lát sau, nàng đứng dậy đặt đũa xuống.

"Ta ra ngoài một lát, nhị ca huynh ở đây đợi ta, sẽ về nhanh thôi."

Từ Đức Hải: "Ấy muội đi đâu vậy."

"Đi đưa cơm!" Từ Quả Quả không quay đầu lại, từ trong sọt lấy ra một hộp cơm. Từ Đức Hải trợn tròn mắt, tiểu muội bỏ vào lúc nào vậy? Từ Quả Quả đã đi xa rồi, Từ Đức Hải nghĩ cũng biết nàng đi đưa cơm cho ai, "hề hề" cười hai tiếng, đổ hết số cơm còn lại vào bát của mình, cảm thấy mỹ mãn mà ăn.

Từ Quả Quả quả thực là đi đưa cơm cho Đan Tam. Một mặt là vì Đan Tam thực sự đã giúp nàng rất nhiều, làm người mà, phải có lòng biết ơn. Mặt khác là con tiểu cẩm lý kia không biết có phải đã hồi phục sức sống hay không, sáng nay nó đã xuất hiện trước mặt nàng ba lần, không ngừng vẫy đuôi giục giã nàng, Từ Quả Quả lại chưa biết cách ngăn nó lại, phiền muốn c.h.ế.t đi được.

Nhưng không còn cách nào khác, nàng vẫn phải dựa vào bàn tay vàng để phát triển mà. Thế là nàng đành âm thầm xách hộp cơm đến gần nhà đồ tể. Giờ này đúng là buổi trưa, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi. Những tiểu tử trẻ tuổi đến đây làm thuê, ba năm người một nhóm đi ra, nhìn thấy Từ Quả Quả, có người mắt còn đăm đăm.

"Ấy, tiểu cô nương nhà ai mà xinh đẹp vậy!"

"Ấy... Thật là, trước đây sao không thấy ở trấn Thần Sơn có cô nương nào xinh đẹp đến vậy nhỉ?"

Lúc này không phải là thời hiện đại, những người đó nhìn hai cái rồi cũng không dám nhìn nữa, Từ Quả Quả liền không để ý. Nàng chỉ kiễng chân nhìn vào nhà Đinh đồ tể. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không hề điểm phấn son vẫn trắng nõn mềm mại. Gió nhẹ thổi qua, chiếc trâm cài duy nhất trên búi tóc khẽ lay động, bất giác thu hút ánh nhìn của mọi người.

Một tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy, rõ ràng không hề hợp với môi trường g.i.ế.c lợn bẩn thỉu hôi hám. Những nam nhân đi ra trước đó đều nghĩ như vậy. Khi Đan Tam bước ra nhìn thấy Từ Quả Quả, hiển nhiên hắn cũng nghĩ như vậy.

"Đan Tam ca!"

Từ Quả Quả nhiệt tình chào hỏi hắn, nhưng Đan Tam lại chợt có ý nghĩ muốn quay người bỏ chạy. Nàng đứng trong gió như một đóa hoa ngọc lan, rồi hắn lại cúi đầu nhìn mình, trên người vẫn còn dính m.á.u lợn, khiến người ta ngượng nghịu muốn chui xuống đất.