Từ Quả Quả không có những suy nghĩ đó, nàng vui vẻ vẫy tay chào khi nhìn thấy hắn, thấy Đan Tam không có ý định đi tới, nàng đành chủ động đi đến đối diện. Khi nàng đến gần, Đan Tam lại càng lúng túng hơn.
"Sao nàng lại đến đây?"
Từ Quả Quả hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hắn, vui vẻ đưa hộp thức ăn trong tay tới: "Đem cơm cho huynh! Chắc huynh chưa ăn đâu nhỉ, đây là phần ta bán buổi trưa hôm nay, tiện thể đem cho huynh một phần!"
Đan Tam có ý thức giữ khoảng cách với nàng, nhưng người đối diện lại không chút đề phòng hay ghét bỏ, thấy hắn không nhận, nàng còn chủ động tiến lại hai bước. Đôi môi mỏng của Đan Tam mím chặt thành một đường thẳng, lại nghiêng người sang một bên.
Từ Quả Quả cuối cùng cũng nhận ra sự không tự nhiên và khác thường của hắn, liền hỏi: "Sao vậy? Huynh không ăn sao?"
Giọng Đan Tam có chút khô khốc: "Thân thể đều dính m.á.u lợn... Nàng, nàng đứng xa ta một chút, đừng làm bẩn quần áo."
Từ Quả Quả lúc này mới để ý đến người hắn, sau đó từ từ cong khóe mắt: "Không sao đâu, ta đâu có ghét bỏ huynh, lao động là vinh quang mà!"
Rặng mây che khuất mặt trời tản đi, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên sườn mặt Từ Quả Quả. Gương mặt trắng nõn như được phủ một lớp mật đường màu vàng nhạt, nhìn gần còn thấy những sợi lông tơ mềm mại của thiếu nữ. Tất cả vẻ đẹp này khiến Đan Tam càng thêm lúng túng, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại vì lời nói và nụ cười trên gương mặt Từ Quả Quả mà xua tan đi sự tự ti trong lòng hắn.
Đôi mắt Đan Tam mơ hồ một thoáng, cuối cùng vẫn không từ chối ý tốt của nàng, vươn tay nhận lấy hộp thức ăn. Trước khi đưa tay ra, hắn còn lén lút lau tay vào người: "Cảm ơn nàng, nhưng sau này đừng mang đến nữa, bên này có lo cơm rồi."
"Thật sao, vậy trưa các huynh ăn gì?"
"...Bánh ngô."
Từ Quả Quả trợn tròn mắt.
"Huynh vất vả như vậy, trưa chỉ ăn bánh ngô thôi sao... Đinh đồ tể này, lòng dạ cũng quá đen tối..." Câu cuối cùng là Từ Quả Quả nói nhỏ, nàng tức giận phồng má, như đang bất bình thay cho Đan Tam.
Đan Tam không nhịn được, trong mắt lóe lên một tia ý cười: "Đã không tồi rồi, dù sao cũng là bột mì trắng."
"Ta đây còn có cơm trắng tinh đây! Đi thôi, chúng ta qua bên kia ăn!"
Ở góc đối diện có một gốc đại thụ che bóng mát, vừa vặn gần đó không có ai, Từ Quả Quả liền vô thức định kéo tay hắn như đối xử với bạn bè, nhưng tay vừa vươn ra được nửa chừng liền chợt phản ứng lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Đi thôi, lát nữa thức ăn nguội mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đan Tam nhận ra hành động vừa rồi của nàng, tim hắn như treo ngược lên, nhưng thấy tay nàng rụt về, sự căng thẳng đó biến thành một loại cảm xúc phức tạp không tên. Hơi có chút tiếc nuối ti tiện, lại có chút ảo não về bộ dạng lấm lem của mình.
Hai người nhanh chóng đến dưới gốc cây, ở đó có một khúc gỗ lớn, Từ Quả Quả ngồi xuống, ra hiệu cho Đan Tam cũng nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm. Hộp thức ăn mở ra, một mùi thịt thơm lạ lùng xộc vào mũi người, Đan Tam ngẩn người, Từ Quả Quả chu đáo đưa cho hắn một đôi đũa gỗ: "Sạch sẽ đấy, ăn nhanh đi."
"Cái này bao nhiêu tiền?" Đan Tam hỏi.
Từ Quả Quả ngẩn người: "Sao, huynh còn muốn trả tiền sao?"
Đan Tam hiển nhiên là có ý định đó, bộ dáng nếu Từ Quả Quả không nói thì sẽ không ăn. Từ Quả Quả bất đắc dĩ: "Chẳng phải nhờ huynh giúp đỡ mới có bữa cơm này sao, nếu huynh còn khách sáo như vậy, ai còn dám làm phiền huynh giúp đỡ nữa."
Khi Từ Quả Quả nói những lời này, giọng điệu có chút lạnh nhạt, má cũng hơi phồng lên vì giận dỗi, trông như đang tức giận. Đan Tam nhất thời có chút luống cuống, không dám nói đến chuyện trả tiền nữa, mở hộp thức ăn ra, không nói hai lời liền bắt đầu và cơm vào miệng.
Từ Quả Quả nhìn hắn ăn ngấu nghiến, trên mặt nàng mới nở lại nụ cười rạng rỡ.
Mổ lợn, xẻ lợn không phải là một công việc dễ dàng. Một buổi sáng, người khác xẻ một con, Đan Tam lại xẻ một con rưỡi. Lượng thể lực tiêu hao lớn sớm đã khiến hắn đói bụng cồn cào, cho nên khi ăn miếng cơm trắng đầu tiên, hắn có chút ngây ngẩn cả người.
Bát cơm này của Đan Tam, Từ Quả Quả không có chút keo kiệt nào, một miếng móng lợn và một miếng lớn thịt chân giò, người khác chỉ có thể chọn một trong hai, nhưng hắn thì đều có cả. Một muỗng cơm trắng muốt lớn thấm đẫm nước thịt hầm trong suốt, múc sâu hơn nữa, còn có dưa cải muối chua và trứng lòng đào ẩn bên trong. Dưa cải muối chua có thể giải ngán vị béo của thịt hầm, trứng lòng đào được luộc bằng nước ấm, chỉ cần đũa chọc một cái, lòng đỏ trứng vàng óng sẽ chảy ra. Đan Tam nheo nheo đôi mắt dài hẹp.
Mỗi bước mỗi xa
"Ngon không?" Từ Quả Quả mong đợi nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, như chú mèo con đang đợi một viên kẹo.
"Ngon..."
Đan Tam nếm lại vị trên đầu lưỡi, không nghi ngờ gì nữa, đây là món ngon nhất hắn từng được ăn.
Vẻ mặt tận hưởng của hắn không thoát khỏi tầm mắt của Từ Quả Quả, nàng như đứa trẻ nhận được lời khẳng định, tức thì nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng: "Món thịt hầm này không cay, nhưng rất thơm đúng không? Món thịt thỏ hôm đó huynh đã ăn chưa, có phải cay quá không? Ta cũng không biết huynh có ăn ớt không..."
Thịt thỏ...
Trên mặt Đan Tam lóe lên một tia chột dạ, không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà nói: "Tài nấu nướng của nàng thật sự rất tốt, nhất định sẽ kiếm được tiền."
Từ Quả Quả vui vẻ: "Hừ, sớm đã nói với huynh rồi, trước đây nói chuyện hợp tác huynh còn từ chối ta, còn đả kích ta nữa chứ..."