Chuyện Chia Tay Hằng Ngày Với Đại Ca Trường

Chương 7



Chưa kịp nhận được chỉ thị quay lại bên nhau, tôi đã gặp lại Thẩm Từ trước rồi.

"Lê Thư."

Thẩm Từ mặc một bộ đồ đen gần như hòa vào màn đêm, từ trong bóng tối bước ra.

Tôi khựng lại.

"Anh nghĩ mấy ngày rồi, vẫn không kìm được, muốn hỏi em một câu... Em thật sự nói không cần là không cần anh nữa sao?"

Giọng anh khàn đặc, mang theo chút uất nghẹn.

Gấu áo anh bị gió đêm cuốn tung, mùi khói thuốc quen thuộc theo đó phả vào mũi tôi.

Tôi cụp mắt xuống, môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Sự im lặng lan ra dưới ánh đèn đường vàng vọt.

Anh nhìn tôi rất lâu, chút hy vọng cuối cùng trong đáy mắt dần tắt lịm.

Quất Tử

"Anh hiểu rồi... đúng là anh tự rước lấy."

"Lần cuối cùng hèn mọn như vậy."

Thẩm Từ cười khổ một tiếng, không ngoái đầu lại, quay người bước đi.

...

Thẩm Từ dọn về lại căn hộ ngoài trường.

Ngày hôm sau sau khi đến tìm tôi, anh dứt khoát thu dọn đồ đạc chuyển đi.

Trước kia anh xin ở ký túc xá, là để có thể ở gần tôi trong khuôn viên trường. Giờ đã chia tay, thì không cần nữa. Tôi chờ rất lâu, vẫn không đợi được "chỉ thị" cho phép quay lại bên nhau.

Trong thời gian đó, tôi gặp Thẩm Từ hai lần.

Một lần là do Ỷ Doanh và Mạnh Khuê bí mật bàn bạc, lừa tôi và Thẩm Từ đến quán karaoke.

Tôi đến muộn. Tiếng nhạc trong phòng bao át đi tiếng tôi đẩy cửa bước vào.

Tôi đứng ở cửa, nhìn Thẩm Từ ngồi trên ghế sofa.

Anh hút thuốc rất dữ, điếu này nối tiếp điếu kia.

Có người hỏi: "Anh Từ thích kiểu con gái thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người bên cạnh cười hì hì tranh lời: "Tôi biết! Anh ấy thích tóc dài, gương mặt thuần khiết."

"Anh Từ từng phải lòng bạn gái cũ từ cái nhìn đầu tiên đấy, theo đuổi dữ lắm luôn!"

Thẩm Từ không nói gì, mặc kệ họ cười đùa. Tôi xoay người, lặng lẽ rời đi.

Lần khác là ở giảng đường. Đó là tòa nhà dành cho các môn học đại cương của nhiều khoa.

Tan học, tôi và Ỷ Doanh ôm sách chen ra giữa đám đông.

Người quá nhiều, hành lang bỗng chốc trở nên chật chội. Nam sinh phía sau gần như sắp áp sát người tôi.

Tôi quay sang, nhỏ giọng than phiền với Ỷ Doanh: lần sau nhất định đợi vắng người mới ra.

Vừa quay đầu lại, đột nhiên tôi ngửi thấy mùi khói thuốc đắng nhàn nhạt quen thuộc. Bên cạnh đã đổi người.

Tôi ngẩng lên. Là Thẩm Từ.

Đường nét gương mặt anh sắc lạnh và đẹp đẽ, môi mím lại đầy lạnh lùng.

Anh không nhìn tôi lấy một cái, ánh mắt xa cách, như thể chỉ vì bị dòng người đẩy mà lỡ đứng gần.

Tôi rũ mi, lặng lẽ đứng cạnh anh, tay chạm tay.

"Chào bạn, có thể cho mình xin thông tin liên lạc không?"

Một cô gái phía sau cất tiếng hỏi, mặt đỏ ửng.

Tôi thắt tim, vô thức liếc nhìn phản ứng của Thẩm Từ.

"Được thôi."

Anh hơi nhướng mắt, nở nụ cười lạnh nhạt. Anh nhận lấy sổ tay của cô ấy, móc bút từ túi ra, viết vèo vèo tài khoản WeChat của mình.

Trái tim tôi như bị lưỡi d.a.o cùn cắt từng chút, nỗi đau và tủi thân như trào ra từ vết thương.

Tôi siết chặt cuốn sách trong tay, cố nhịn nước mắt, đầu ngón tay trắng bệch.

Cảm giác uất ức dâng lên từng đợt như sóng, tôi quay người, lộn xộn chen ngược lại dòng người.

"Lê Thư, cậu đi đâu thế?" – Ỷ Doanh đuổi theo hỏi.

"Mình để quên đồ trong lớp rồi, cậu về trước đi." – Tôi nói dối, gượng gạo chen qua đám đông, quay lại lớp học một mình.

Phòng học trống rỗng, tôi úp mặt xuống bàn, bật khóc nức nở.