"Thẩm Từ, Thẩm Từ..." – Tôi đứng trước ghế sofa gọi anh.
Thẩm Từ từ từ tỉnh lại, nâng mí mắt nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt mơ hồ.
Thấy trong mắt anh đầy tia m.á.u đỏ, tôi hít sâu một hơi lạnh: "Em đi mua thuốc giải rượu."
"Không cần, tôi không say." – Anh lạnh giọng ngồi dậy, cau mày xoa trán.
Cứng miệng.
Tôi cũng không vạch trần, xoay người đi về phía bếp: "Vậy em rót nước cho anh."
"Không cần cô lo. Cô đến đây làm gì?" – Anh vươn tay dài, kéo lấy cổ tay tôi.
Tôi nghẹn lời, từ "quay lại" mắc nơi cổ họng, xoay vòng vài lượt vẫn không nói ra được.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Từ buông tay, cười khẩy: "Đã không có chuyện gì thì đi đi."
Tôi đứng im tại chỗ.
"Không đi tôi gọi bảo vệ đấy." – Giọng anh lạnh hơn.
"...Em đi ngay." – Tôi đáp khẽ, cúi đầu bước về phía cửa.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, Thẩm Từ đã bước nhanh tới, kéo tôi xoay người, ép sát vào cánh cửa.
"Cô thực sự muốn đi?"
"Chỉ hai chữ 'quay lại' thôi mà khó nói đến vậy sao?"
Mắt anh phủ đầy men say lờ mờ, ánh nhìn hung dữ.
Tôi kiễng chân hôn lên môi anh, cười lấy lòng: "Quay lại đi, được không?"
Thẩm Từ nhắm mắt lại, nghiến răng: "Mẹ nó, tôi đúng là ngu, đáng đời bị cô đá."
Anh bế bổng tôi lên, ôm vào phòng ngủ, ném xuống giường rồi đè lên.
Nửa đêm về sáng, tôi mệt mỏi thiếp đi.
Lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn, yếu ớt bên tai:
"Tôi phải làm sao với em đây..."
Vài giọt nước lạnh lẽo lăn vào hõm cổ ướt đẫm của tôi.
Ngủ đến trưa hôm sau, tôi mới tỉnh. Tấm rèm dày nặng che gần hết ánh sáng.
Thẩm Từ mặc chiếc quần ngủ, ngồi bên mép giường, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa đốt, xoay qua xoay lại.
Không rõ tâm trạng là gì.
Thấy tôi ôm chăn ngồi dậy, anh ngẩng đầu lên: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." – Tôi vuốt mái tóc dài rối bời, giọng nghèn nghẹn.
Chẳng ai nói thêm lời nào. Cả hai im lặng trong chốc lát.
Tôi đứng dậy thay quần áo, anh vẫn ngồi yên nhìn tôi chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lê Thư—"
Quất Tử
Tôi đang bước ra khỏi phòng thì anh gọi tôi lại, ngập ngừng nói:
"Lần này là lần cuối rồi đúng không? Em sẽ không bỏ tôi lại nữa chứ?"
Nói xong, anh lại tự tiếp một câu: "...Thôi, coi như tôi chưa hỏi."
Anh đứng lên, như bao lần trước kia, nhìn tôi cười dịu dàng, đầy cưng chiều:
"Đi thôi, dẫn em đi ăn sáng."
...
Lần chia tay cuối cùng, rơi vào mùa đông.
Tôi đã sớm đồng ý sẽ cùng Thẩm Từ đón Tết Dương lịch.
Đêm giao thừa hôm đó, tôi và anh đến quảng trường khu phố đi bộ, đứng giữa dòng người ngước nhìn màn hình lớn đếm ngược.
"8, 7, 6..."
Anh cẩn thận quấn khăn len quanh cổ tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tập trung đếm từng con số.
Đếm đến 1, tiếng chuông nặng nề ngân vang từng tiếng một.
Năm mới đến rồi.
Tôi vòng tay qua vai anh, cùng anh trao nhau nụ hôn dưới bầu trời đầy pháo hoa.
Trong lòng lặng lẽ tự nhủ chỉ còn lần cuối cùng nữa thôi.
Trường nghỉ đông, tôi thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, rồi đưa ra lời chia tay.
"Thẩm Từ, chúng ta—"
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh cắt ngang: "Dừng, em đừng nói."
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chằm chằm, như thể đã sớm đoán được điều này.
"Lại muốn kiếm cớ chia tay à?"
Thẩm Từ nghiến răng, giọng run rẩy, vành mắt đỏ ửng, ánh nước từ từ dâng lên.
"Năm lần! Em đã đá anh năm lần rồi! Em tin không, anh c.h.ế.t cho em xem?!"
Anh hoàn toàn sụp đổ, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào, ánh mắt đầy lạnh lẽo và đau đớn.
Tôi biết, trong lòng anh sợ tôi bỏ rơi anh đến mức nào.
"Chúng ta chia tay đi." Tôi vẫn nói nốt nửa câu sau.
Xin lỗi... đây là lần cuối cùng rồi.
Thẩm Từ buông tay tôi ra trong sự tuyệt vọng và kiệt quệ, toàn thân như mất hết sức lực.
"Anh quên mất, em làm gì quan tâm anh sống c.h.ế.t ra sao. Em gần như đã chơi đùa anh đến phát điên rồi."
Anh cười khẽ, nụ cười đầy giễu cợt, "Như vậy cũng tốt."